Vương Quỳnh Trang cho Vương Nghiêm ăn sáng sau đó cô dọn dẹp, hai chị em ngồi chơi với nhau ở phòng khách.
7h Trần Thanh Ngọc mới ngủ dậy nhưng khi ngủ dậy thì không thấy Vương Kiên đâu, có lẽ anh đã rời giường từ rất lâu rồi, không còn cảm nhận được hơi ấm còn lại nữa.
Cô đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.
Trần Thanh Ngọc bị rồi quật chủ yếu ở lưng và chân, cô đang mặc quần dài nên con cô cũng nhìn thấy.
Trần Thanh Ngọc vừa xuống nhà, Vương Nghiêm đã chạy oà về phía cô.
Trần Thanh Ngọc bế con trai mình lên.
- “ Con sao vậy nè? Sao lại khóc.
” Vương Nghiêm được mẹ bế thì oà khóc
- “ Ba đánh mẹ có đau lắm không? Tiểu Nghiêm sợ lắm.
”
- “ Mẹ không sao rồi, ba không có làm gì mẹ hết.
Có con nhện đi vào nên mẹ mới hét lên và mẹ được ba con bế như mẹ bế con nè.
”
- “ Mẹ nói thật không? ” Vương Nghiêm nín khóc, em hỏi mẹ
- “ Thật mà, nếu mẹ bị đánh thì làm sao bế con được.
Đúng không nào? ”
Vương Quỳnh Trang biết Trần Thanh Ngọc nói dối, cả ba người đều không muốn Vương Nghiêm phải buồn.
Vương Nghiêm từ từ tụt xuống, Trần Thanh Ngọc nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Vương Kiên đâu.
- “ Ba đâu rồi các con? ” Trần Thanh Ngọc hỏi
- “ Mẹ ơi, ba qua Mỹ xử lý công việc rồi ạ.
Ba cũng không nói khi nào sẽ về mẹ ạ, ba bảo con đưa cho mẹ cái này.
” Vương Quỳnh Trang đưa thứ Vương Kiên đưa cho cô rồi cô đưa cho Trần Thanh Ngọc
- “ Mẹ cảm ơn, mà hai đứa ăn sáng chưa? ”
- “ Tụi con ăn rồi ạ, mẹ đi ăn sáng đi ạ.
”
Trần Thanh Ngọc cầm tờ giấy Vương Quỳnh Trang đưa đi vào phòng bếp, cô hâm nóng lại trong lò vi sóng năm phút.
Trong lúc chờ đợi, cô mở tờ giấy ra đọc.
" Vợ ơi, anh đây.
Vương Thị có việc cần anh phải qua đó xử lý, anh sẽ không ở nhà vài ngày.
Em và các con nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc, không được bỏ bữa.
Vết thương của em nếu nó bung ra thì bảo Quỳnh Trang bôi thuốc rồi băng mới cho em, anh đã dặn con nó rồi nên em không cần phải giấu con đâu.
Anh không ở nhà chăm sóc cho ba mẹ con được, trong người khó chịu nhất định phải uống thuốc và đi khám.
Lần này anh đi ít nhất phải hai tuần mới trở về được, tiện thể trừng trị những kẻ hại vợ chồng mình.
Em hãy yên tâm, anh sẽ lành lặn để quay trở về.
Anh yêu em và các con, tạm biệt.
"
Trần Thanh Ngọc đọc xong, cô gấp tờ giấy lại.
Cô sẽ chờ anh về, thời gian hai tuần không biết sống như thế nào đây.
" Đi nhưng không chịu nói với em lời nào, anh là đang sợ em buồn sao? "
Trần Thanh Ngọc ngồi trong bếp ăn sáng, trước khi đi làm cô dặn dò Vương Quỳnh Trang rất kĩ.
Khoá cửa kĩ càng rồi mới đi làm, vết thương của cô không nặng lắm nên vẫn có thể đi làm được.
Hơn 20h ngồi trên máy bay, Vương Kiên đã đặt chân xuống New York.
Mộ Viên Bách từ sớm đã chờ anh, anh âm thầm trở về.
Một là điều hành Vương Thị, hai là bắt những người hại vợ chồng anh phải trả giá, ba là cho mẹ anh một bài học.
Mộ Viên Bách lái xe đưa anh về Vương Thị.
Đến nơi, Vương Kiên bước chân xuống, trên tay cầm một sấp tài liệu dày cộp và máy tính xách tay.
Vóc dáng uy quyền của chủ tịch Vương Thị xuất hiện khiến ai nấy cũng phải kính nể.
Làm việc trong Vương Thị, dù là nhân viên hay cấp cao, kể cả bảo vệ và công nhân quét dọn đều phải có đạo đức.
Nếu không có đạo đức, liền bị đuổi thẳng cổ khỏi Vương Thị.
Vương Kiên quay về Vương Thị đã là 7h sáng của ngày hôm sau, bên Việt Nam đang ở 8h tối.
Anh lấy điện thoại, vừa đi vừa video call với cô.
" Alo chồng à, anh đến nơi rồi sao? Đi đường có mệt lắm không? Anh đã ăn uống gì chưa? " Gương mặt xinh đẹp của Trần Thanh Ngọc qua màn hình điện thoại, chỉ cần nghe được giọng cô cũng khiến anh vui rồi
" Anh đến nơi rồi, được nói chuyện với em là hết mệt, anh ăn rồi.
Em và các con có ăn uống đầy đủ như lời anh nói không? "
" Có nha.
Bên ấy nhiều cô gái xinh đẹp, anh đừng có để tâm đến họ, em biết em buồn đó.
"1
" Có cho anh cũng không cần, cần mỗi vợ "
" Anh đang ở Vương Thị sao? Anh đang làm việc hả? "
" Không, chưa đến giờ làm việc.
Anh đang lên phòng chủ tịch thôi vợ.
"
" Bên Mỹ có lẽ chỉ mới hơn 7h sáng, chênh lệnh nhiều quá.
Dù anh ở Mỹ nhưng em cấm anh uống rượu với hút thuốc.
"
" Được được, nghe lời vợ tất "
" Anh làm gì thì làm đi nhé, em bận chút.
Lát em gọi lại cho anh.
"
" Được, yêu vợ "
Phòng chủ tịch
Vương Kiên tắt điện thoại, anh bảo Mộ Viên Bách thông báo cuộc họp lúc 8h.
Mộ Viên Bách khẩn trương đi làm việc..