Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 3


Hôm sau lúc hai giờ rưỡi chiều, Đổng Chính Hào trở lại trung tâm xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm đúng như dự đoán của ông, Liễu Mộc Mộc đúng là đứa con gái bị bắt cóc năm đó.
 
Bỗng nhiên lòi thêm một đứa con gái lớn như vậy, Đổng Chính Hào còn chưa nghĩ ra nên sắp xếp cho cô thế nào mới phải.
 
Suy nghĩ một lúc, ông nói với Liễu Mộc Mộc: “Hôm trước bà con sinh bệnh, trong nhà còn hơi loạn chút, con tạm ở khách sạn trước đi.”
 
Liễu Mộc Mộc chớp mắt, lông mi dài như cánh bướm rung rinh: “Con có thể đi thăm bà nội không ạ?”
 
“Con còn nhớ rõ bà à?”
 
“Đương nhiên.” Liễu Mộc Mộc cười một tiếng, để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má, “Con còn nhớ bà rõ lắm đó.”
 
“Cũng được.” Đổng Chính Hào nhớ tới lời bác sĩ nói với mình vài ngày trước, không từ chối đề nghị của Liễu Mộc Mộc.
 
Tình hình mẹ ông hiện tại không tốt lắm, chỉ sợ là không qua được tháng này. Trong lòng bà lão vẫn luôn nhớ nhung Tiểu Mộc Đầu, bây giờ để bà lão tận mắt thấy người cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của bà lão.
 
Còn về việc Khương Lệ sẽ có phản ứng gì khi thấy Tiểu Mộc Đầu, Đổng Chính Hào cũng đoán được phần nào. Nhưng ông biết rõ rằng bà sẽ không gây chuyện trước mặt người ngoài.
 
Sau khi hai người lên xe, tài xế lái xe tới bệnh viện Khánh Thành II.
 
Đổng Chính Hào vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thật ra thỉnh thoảng sẽ lại liếc qua nhìn Liễu Mộc Mộc bên cạnh.
 
Có lẽ cô chưa từng thấy tài xế lái xe chuyên dụng bao giờ nên cứ nhìn lén mãi.
 
Đổng Chính Hào khó tránh khỏi so sánh cô với cô con gái Đổng Duyệt của mình, cảm thấy cô con gái cả này không thanh tao bằng. Xem ra cô đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm nên không được dạy dỗ tốt, đúng là về mặt dạy con thì Khương Lệ vẫn hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 
Nhớ tới tư liệu nửa đêm hôm qua thư ký Vương gửi tới, Đổng Chính Hào hơi nhướn mày. Con gái của ông không bị bọn buôn người bán cho gia đình nào, mà được một ông lão nhận nuôi.
 
Trên tư liệu viết, nghề nghiệp của ông lão là thầy bói, nói khó nghe chút thì là lừa đảo.
 
Trước đây vài năm, Tiểu Mộc Đầu vẫn luôn đi theo ông lão sinh sống. Sau này cô thi vào đại học ở Khánh Thành cho nên hai người mới cùng nhau tới đây. Ông lão đó vừa qua đời cách đây không lâu.
 
Thời gian ngắn nên thư ký Vương chưa tra ra tư liệu liên quan tới ông lão đó, chỉ có thể xác định Liễu Mộc Mộc tự mình tìm tới chứ không bị ai giật dây.
 
Với ông thì thế là đủ rồi.
 
Ông định qua khoảng thời gian này sẽ để Khương Lệ dạy dỗ cô cho tốt, sửa lại những thói quen xấu không ra gì. Dù sao cũng là con gái của Đổng Chính Hào ông, không thể làm ông mất mặt được.
 
Không lâu sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe dưới bệnh viên số II.
 
Đổng Chính Hào dẫn Liễu Mộc Mộc vào bệnh viện Khánh Thành II. Lúc đi qua sảnh chính khu cấp cứu thì đụng phải một chiếc xe cứu thương mới đậu lại, bên trong khiêng xuống một người đầy máu bị thương.
 
Tiếp đó là một người phụ nữ trung niên trông rất hốt hoảng, trên người dính máu, hẳn là người nhà của người bị thương kia.
 
Liễu Mộc Mộc chỉ kịp nhìn lướt qua, người bị thương đã được nhân viên y tế đẩy vào, chỉ để lại mùi máu tanh nồng nặc.
 
Đổng Chính Hào đi phía trước đột nhiên dừng lại, vội vã dặn dò hai câu: “Con ở lại đây chờ bố, bố đi xem một chút.”
 
Nói rồi ông không thèm quay đầu, đi vào sảnh chính khu cấp cứu.
 
Liễu Mộc Mộc không tò mò về hành động của ông lắm, có lẽ người bị thương kia là người quen của ông.
 
Cô ngồi xuống bệ bồn hoa, lát sau mới nhớ ra chuyện gì, vội móc ba đồng xu từ túi ra rồi chắp tay trước ngực lắc lắc, sau đó xòe tay.
 
Cô ung dung xếp ba đồng xu lại thành một hàng, nhìn một lúc rồi tự nhủ: “1414? Số này chẳng may mắn gì hết. Xem ra bà nội thân yêu của mình không sống qua đêm nay rồi.”
 
Đợi được tầm nửa tiếng thì Đổng Chính Hào mới bước ra từ sảnh chính khu cấp cứu. Ông thấy Liễu Mộc Mộc đang ngồi trên bệ bồn hoa gần đó.
 
Cô gái nhỏ đang loay hoay nghịch mấy đồng xu, chắc là đang tìm tiền. Ông suy nghĩ rồi lấy bóp da ra lấy mấy trăm tệ.
 
Một chồng tiền mặt đột nhiên đưa tới trước mặt làm Liễu Mộc Mộc ngơ ngác ngẩng đầu. Cô nhìn thấy vẻ thương hại nơi đáy mắt Đổng Chính, ông nói với cô: “Trời nóng, cầm đi mua kem đi.”
 
Liễu Mộc Mộc hiểu ra, nhận lấy tiền rồi cười ngọt ngào với Đổng Chính Hảo: “Cảm ơn bố.”
 
Cô đi tới quán nước bên cạnh mua kem, còn mua thêm nước đưa cho Đổng Chính Hào rồi mới ăn kem.
 
Hai người một trước một sau đi vào khu nội trú. Thang máy di chuyển lên cao, cuối cùng dừng lại ở tầng bốn.
 
Lúc Đổng Chính Hào dẫn Liễu Mộc Mộc tới phòng bệnh số 1414, Vương Quế Hương mới ngủ dậy. Bà lão không thấy con trai mình đâu, chỉ thấy con dâu ngu ngốc đang nằm dựa vào tường, cơn giận ập đến mà không có chỗ phát tiết.
 
Bà lão chật vật giơ tay lên, đẩy hết ly và ấm nước trong hộc tủ xuống mặt đất.
 
“Xoảng” một tiếng cùng với tiếng rên rỉ của bà lão khiến Khương Lệ đang ngủ gật tỉnh lại.
 

Bà vừa mới đứng dậy thì thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, Đổng Chính Hào bước vào.
 
Nội tâm bà thầm kêu chết rồi.
 
“Mẹ, mẹ sao vậy?” Đổng Chính Hào thấy ly vỡ rơi đầy đất, còn có bà lão đang kêu trời kêu đất thì vội vàng chạy lại.
 
Vương Quế Hương vừa than vừa mách tội với con trai: “Mẹ thấy khát nên muốn uống nước, thấy con dâu còn đang ngủ ngon nên không gọi, con đừng trách nó.”
 
Bà lão từng dùng chiêu này nhiều lần rồi. Nếu là ngày xưa Đổng Chính Hào nghe vậy thì nhất định sẽ trách Khương Lệ rồi dỗ dành mẹ mình vui vẻ. Nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn, ông chẳng quan tâm lời này mấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Ông nở nụ cười nói với mẹ mình: “Mẹ, có tin tốt này phải nói cho mẹ.”
 
“Tin tốt gì?” Vương Quế Hương vô lực nói.
 
“Tiểu Mộc Đầu, còn không mau vào cho bà nội gặp con đi.” Đổng Chính Hào quay ra ngoài gọi một tiếng, chờ Liễu Mộc Mộc mở cửa bước vào.
 
Lúc Đổng Chính Hào quay đầu ra ngoài, không để ý vẻ mặt không những không hề vui vẻ mà còn xen lẫn chút hoảng loạn sau lưng mình.
 
Nghe thấy cách xưng hô Tiểu Mộc Đầu, tim Khương Lệ giật thót. Cho tới khi nhìn thấy cô gái trẻ xuất hiện trước cửa, tim bà như chùng xuống biển sâu.
 
Liễu Mộc Mộc không nhìn Khương Lệ, cô đi vào phòng bệnh, tới bên cạnh giường của Vương Quế Hương.
 
Lúc này Đổng Chính Hào mới để ý trong tay cô còn cầm kem, thế là không vui nhíu mày nhưng chẳng nói gì.
 
Liễu Mộc Mộc cúi người cười ngọt với người nằm trên giường: “Nghe bố con bảo bà nội vẫn luôn nhớ tới con, giờ Tiểu Mộc Đầu trở về thăm bà đây. Bà có vui không? Có bất ngờ không?”
 
Không biết vui bao nhiêu, chứ bất ngờ thì nhiều lắm.
 
Nhìn khuôn mặt y hệt con dâu trước của mình, Vương Quế Hương chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ biết há miệng trợn mắt.
 
Đồng Chính Hào và Khương Lệ vội chạy đi tìm bác sĩ. Liễu Mộc Mộc thì ngồi thẳng lưng nhìn bà lão hơi thở mong manh nơi giường bệnh.
 
Lúc lên đây cô có nghe bố kể, bà nội cô nói với mọi người, nếu không tìm thấy đứa cháu gái là cô đây thì chết cũng không nhắm mắt. Xem ra bây giờ bà lão có thể thanh thản ra đi được rồi.
 
Bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy vào, đẩy bà lão vào phòng cấp cứu.
 
Bên ngoài phòng cấp cứu, Khương Lệ và Liễu Mộc Mộc một người một bên trái, phải, còn Đổng Chính Hào thì đi qua đi lại, nét mặt rất tệ.
 
Mỗi khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc còn đang ăn kem, ngọn lửa trong lòng ông lại càng bùng lớn hơn.
 
Một phần vì lo chuyện sống chết của mẹ mình, một phần vì giận bản thân biết rõ bà lão không chịu nổi kích thích mà còn dẫn Tiểu Mộc Đầu tới đây.
 
Ông không nhịn được lại trách Liễu Mộc Mộc. Sớm không tới, muộn không tới, sao cứ phải tới ngay lúc này chứ? Lúc trước mẹ ông mắng cô là đồ sao chổi, bây giờ nghĩ lại cũng không phải không đúng!
 
Lúc đầu Khương Lệ còn lo Đổng Chính Hào bỗng dưng tìm thấy con gái thì sẽ ảnh hưởng tới địa vị của mình, nhưng hiện tại xem ra bà đã nghĩ nhiều rồi.
 
Với tính cách của lão Đổng, thấy bà lão mới gặp mặt cô đã suýt nữa “tức chết” thì có khi sẽ đuổi cô thẳng cổ chứ nói gì tới nhận nhau.
 
Một lát sau, bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu. Đổng Chính Hào vội vàng đón bác sĩ.

 
Ông còn chưa lên tiếng thì bác sĩ kia đã lắc đầu.
 
Đổng Chính Hào hoảng hốt, cảm thấy mất thăng bằng, suýt nữa là té luôn, cũng may nhờ có bác sĩ đỡ kịp.
 
Khương Lệ vội vàng đi tới đỡ ông. Khuôn mặt bà lộ vẻ đau khổ, đứng cùng Đổng Chính Hào một lát thì bắt đầu khóc rống lên.
 
Liễu Mộc Mộc chỉ ngồi bên cạnh nhìn họ khóc, tựa như tất cả chẳng hề liên quan tới mình.
 
“Anh đừng buồn, coi như là mẹ thọ hết nên chết già.” Khương Lệ vừa vỗ lưng Đổng Chính Hào vừa an ủi.
 
Không nhắc còn đỡ, mới nhắc tới, Đổng Chính Hào đã nghĩ tới Liễu Mộc Mộc. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Một đứa con gái vừa mới trở về sao có thể bằng được người mẹ ruột thịt sống cùng ông từ nhỏ cơ chứ. Cho dù rốt cuộc bà lão bị kích thích thế nào, ông đều cảm thấy là do Liễu Mộc Mộc gây họa!
 
Ông quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn Liễu Mộc Mộc.
 
Nhưng ánh mắt hung ác đó chẳng làm Liễu Mộc Mộc sợ, cô còn nhìn lại ông bằng vẻ mặt vô tội.
 
Đổng Chính Hào vẫn còn chút lý trí thế nên không nói lời gì khó nghe, chỉ lạnh nhạt nói với Liễu Mộc Mộc: “Về trước đi.”
 
Ai ngờ Liễu Mộc Mộc lại lắc đầu từ chối. Cô nói: “Bà nội không còn nữa. Con thân là cháu gái, đáng lẽ phải tiễn bà đi hết đoạn đường cuối cùng chứ.”
 
Câu này làm cho Khương Lệ để ý Liễu Mộc Mộc nhiều hơn một chút. Trong lòng bà thầm cười nhạo, cô gái này mặt dày thật, tiếc là không quá khôn ngoan.
 
Thái độ của Đổng Chính Hào đã rõ ràng thế rồi mà cô còn muốn ở lại để tự rước phiền phức vào người à? Chắc là biết bố ruột mình có tiền nên mới dây dưa hoài chẳng buông đây mà. Tiếc là hành xử vội vã chẳng khéo léo gì hết.
 
“Không cần con tiễn!” Cuối cùng Đổng Chính Hào cũng không nhịn nổi cơn tức trong lòng nữa, cất cao giọng, “Bây giờ con đi ngay cho bố.”
 
Liễu Mộc Mộc vẫn ngồi im như cũ, lắc đầu với ông.
 
Thái độ của cô chọc giận Đổng Chính Hào. Ông mặc kệ ở đây còn có người ngoài, chỉ vào Liễu Mộc Mộc và nói lớn: “Nếu không do mày thì mẹ tao cũng không chết! Đáng lẽ lúc đầu tao không nên nghe lời mày, dẫn mày về gặp bà ấy! Mày đúng là đồ sao chổi!”
 
Tuy bị mắng chửi nhưng Liễu Mộc Mộc không tức giận, ngược lại còn cười: “Bố hận con làm bà nội tức chết, vậy sao bố không thử bà nội khi bán con đi với cái giá một nghìn nhân dân tệ* thì đêm về có nằm mơ thấy ác mộng hay không? Có biết sẽ có ngày con trở về không?”
 
“Cái… Cái gì?” Đổng Chính Hào há hốc miệng, không nói được chữ nào, cứ như con ếch xanh bị câm trông rất buồn cười. 
 
*Khoảng ba triệu năm trăm VND.

 


Bình Luận (0)
Comment