Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 4


Vì bận chuyện tang lễ nên Đổng Chính Hào mất ròng rã ba ngày, người gầy đi ba, bốn cân, trông vừa mệt mỏi lại tiều tụy.
 
Buổi sáng thứ tư, ông hẹn gặp Liễu Mộc Mộc. Hai bố con hẹn gặp ở một nhà hàng tư nhân. Trong phòng bao riêng bày biện chiếc bàn tròn xoay, hai người ngồi đối diện như đang đàm phán.
 
Lần này khi gặp lại cô con gái cả, tâm trạng Đổng Chính Hào phức tạp hơn nhiều.
 
Mấy hôm nay, những lời Liễu Mộc Mộc nói ngày mẹ ông qua đời cứ lặp đi lặp lại trong đầu ông. Nói thật thì ông không hề bất ngờ chút nào.
 
Mẹ ông trọng nam khinh nữ. Khi Tiểu Mộc Đầu vừa ra đời, mẹ ông đã tỏ rõ mình không vui, nhưng Đổng Chính Hào không ngờ bà lão sẽ bán cô đi, còn nói dối rằng cô bị bắt cóc.
 
Mặc dù mẹ ông làm chuyện xấu nhưng dẫu thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của mình, hơn nữa giờ đây bà lão đã chẳng còn trên đời.
 
“Hôm nay bố tìm con là muốn tâm sự về chuyện xảy ra mấy ngày nay.” Giọng điệu Đổng Chính Hào có hơi cứng ngắc, thái độ như đang nói chuyện với nhân viên.
 
Chút tình cảm bố con mà ông dành cho Liễu Mộc Mộc đã hoàn toàn biến mất từ lúc hai người trở mặt ở bệnh viện rồi.
 
Liễu Mộc Mộc im lặng ngồi trên ghế, chớp chớp đôi mắt hạnh nhìn Đổng Chính Hào, chờ ông nói tiếp.
 
“Bố biết là nhất định con còn hận chúng ta lắm, nhưng bà con đã không còn, người chết rồi như đèn dầu đã cạn. Con còn trẻ, cần gì nhớ mãi chuyện này không quên.”
 
Liễu Mộc Mộc: “Bố hiểu lầm con rồi, con đến để tiễn bà nội đi hết đoạn đường cuối thật mà. Nếu còn nhớ mãi không quên chuyện cũ thì sao giờ con mới tìm về nhà mình.”
 
Lời nói êm tai, đáng tiếc Đổng Chính Hào lại không dám tin.
 
Cô gái trông thì ngây thơ, vô hại, ngay cả ông cũng bị lừa, mãi tới cuối cùng mới buông lời ác độc. Chắc chắn ông sẽ không để bị lừa lần nào nữa.
 

Thấy cô còn cứng miệng, ông biết có nói nữa cũng vô dụng cho nên im lặng. Đổng Chính Hào lấy một chồng văn kiện đã chuẩn bị trước cùng một cây bút ra đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Liễu Mộc Mộc.
 
“Đây là hợp đồng bồi thường, bên trong gồm có một căn nhà ở trung tâm thành phố và một cửa hàng, giá thị trường hơn ba triệu nhân dân tệ*. Chỉ cần ký tên thì mọi thứ sẽ thuộc về con.”
 
*Khoảng mười triệu rưỡi VND.
 
Liễu Mộc Mộc mở hợp đồng ra, vẻ mặt kinh ngạc: “Tặng không hai căn bất động sản, có chuyện tốt như vậy thật à?”
 
Biểu cảm Đổng Chính Hào không thay đổi, chờ cô xem tiếp.
 
Liễu Mộc Mộc lật tờ tiếp theo, nội dung hợp đồng phía sau lộ ra. Cô nghiêng đầu: “Không được nói cho bất cứ ai khác về quan hệ bố con của chúng ta?”
 
“Quan hệ của chúng ta không thích hợp để người ngoài biết.”
 
“Vậy là bố không định nhận lại con à?” Liễu Mộc Mộc nói thẳng vào trọng tâm.
 
Đổng Chính Hào không quen nói chuyện thẳng thắn như vậy, ho nhẹ một tiếng rồi nói khéo: “Chỉ là bình thường không tiếp xúc với nhau thôi. Nếu sau này con cần gì thì có thể tới tìm bố.”
 
“Ồ…”
 
Nhìn cô suy tư, nét mặt của Đổng Chính Hào thả lỏng hơn.
 
Nhưng lúc ông nghĩ Liễu Mộc Mộc sẽ ký tên thì cô lại chép miệng: “Điều kiện hấp dẫn thật, nhưng con không ký được.”
 
“Con thấy vậy còn ít à? Nếu còn yêu cầu khác thì con có thể nói.”
 
Số lượng như trong hợp đồng chỉ mới là cái giá thấp nhất mà Đổng Chính Hào chịu chi thôi, bên dưới vẫn còn chừa trống. Vì để thoát khỏi đứa con gái này, ông cũng không keo kiệt lắm. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Đương nhiên, dù gì cũng là con gái ruột, ông sẽ không dùng thủ đoạn mình dùng với người khác để đối phó cô. Đồ đã cho đi cũng không thu lại, nhưng chỉ có thể tới vậy thôi.
 
“Không phải. Nếu con ký rồi thì không ở cùng bố được nữa.”
 
Đổng Chính Hào nhíu mày: “Ý con là sao?”
 
Liễu Mộc Mộc để hợp đồng xuống, nở nụ cười sáng chói với ông: “Con định chuyển vào ở cùng bố.”
 
Thấy cô không giống đang nói đùa, Đổng Chính Hào lạnh mặt: “Cho dù không ký tên thì con cũng không thể chuyển vào nhà bố.”
 
Sau sự kiện mẹ mình “tức chết”, Đổng Chính Hào dù sống dù chết cũng không muốn để Liễu Mộc Mộc về nhà mình.
 
Liễu Mộc Mộc thở dài, một tay chống cằm, nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy con đành phải nói cho người khác biết chuyện bố ghét con nên bảo bà nội bán con đi rồi.”
 
Đổng Chính Hào bật cười: “Cảnh sát sẽ không tin chuyện này đâu, con cũng chẳng có chứng cứ.”
 
“Cảnh sát có tra ra được chân tướng hay không không quan trọng, nhưng nhất định truyền thông sẽ đồng ý đưa tin này lên mạng… Doanh nhân giàu có họ Đổng nào đó ở Khánh Thành trọng nam khinh nữ, bày mưu cùng mẹ để bán con gái cho bọn buôn người, hai mươi năm sau con gái ruột tìm về nhận bố.” Khóe miệng Liễu Mộc Mộc cong cong, “Có phải đặc sắc lắm không?”
 
Thấy sắc mặt Đổng Chính Hào tái xanh, Liễu Mộc Mộc nói tiếp: “Bố có thể không nhận lại con, nhưng hẳn là chú cảnh sát có thể chứng minh thân phận bố con của chúng ta. Bố đoán xem, tới khi đó thì họ sẽ tin lời con hay bố?”
 
Liễu Mộc Mộc nghe thấy tiếng nghiến răng của Đổng Chính Hào.
 

Cô lại khuyên nhủ: “Bố cứ nghĩ thoáng chút. Không phải chỉ là nuôi thêm một đứa con gái thôi à? con gái đều là áo bông nhỏ tri kỷ đó. Dù gì cũng đỡ hơn bị người khác chỉ mặt mắng mỏ mà. Bố cứ nghĩ cho kỹ, có phải nuôi thêm một đứa con gái vẫn có lợi hơn không?”
 
Đổng Chính Hào tức giận thở gấp: “… Được, con có thể chuyển về nhà bố ở, nhưng sau này bố sẽ không cho con bất cứ thứ gì.”
 
Nói rồi ông đưa tay ra định cất bản hợp đồng đi.
 
Liễu Mộc Mộc giữ chặt hợp đồng, nhìn chằm chằm ông: “Một căn nhà thôi cũng được mà, thật sự không cho bất cứ thứ gì ạ?”
 
“Nằm mơ đi!” Hai người giành giật hợp đồng một lúc lâu, cuối cùng Đổng Chính Hào thành công lấy được, đột nhiên cảm thấy khá sảng khoái.
 

 
Cuối cùng tang lễ của bà lão cũng kết thúc. Sáng sớm, tâm trạng của Khương Lệ rất tốt, vừa ngâm nga điệu nhạc vừa đi xuống lầu.
 
Trong phòng khách dưới lầu, con gái Đổng Duyệt của bà đang xem tivi, còn con trai thì nằm trên ghế sa lông chơi game, âm thanh trò chơi mở rất lớn.
 
Khương Lệ nhìn thoáng qua, không thấy Đổng Chính Hào thì thuận miệng hỏi một câu: “Đổng Duyệt, bố con đâu?”
 
“Bố ăn sáng xong thì ra ngoài gặp chị rồi.”
 
Mới dứt lời, Đổng Kỳ đang nằm đã đạp mạnh vào eo Đổng Duyệt: “Chị bị điên à? Tự dưng đi nhận người thân bậy bạ. Chị nào ở đây?”
 
Khương Lệ vờ như không thấy hành động của con trai. Bà bước tới bên sa lông xoa đầu cậu, sau đó trừng con gái mình: “Tiểu Kỳ nói đúng lắm, sau này nói chuyện thì chú ý chút.”
 
Đổng Duyệt cụp mắt, đưa tay xoa xoa chỗ mới bị đạp, không đáp lại.
 
Tâm trạng Khương Lệ đang tốt, bà nghĩ chắc là Đổng Chính Hào sẽ đưa Liễu Mộc Mộc tới nhà mới.
 
Bà tự cho là mình rất hiểu chồng mình, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới, ông còn dám dẫn người về nhà sau sự kiện ở bệnh viện!
 
Đổng Chính Hào không giải thích, chỉ lạnh mặt nói với Khương Lệ: “Sau này con bé sẽ ở cùng chúng ta, em đi dọn một phòng cho con bé đi.”
 
Từ trước đến nay, trong nhà không ai dám nghi kỵ chuyện mà Đổng Chính Hào đã quyết. Dù cho Khương Lệ có tức cỡ nào thì cũng đành nhẫn nhịn rồi cười đồng ý.
 
Bà quan sát Liễu Mộc Mộc kéo theo một chiếc va li từ trên xuống dưới, rất muốn biết cô đã dùng cách gì để thuyết phục Đổng Chính Hào.
 
“Trùng hợp là trên lầu có một căn phòng trống, con lên xem thử đi.” Lúc xoay người, Khương Lệ nhếch môi nở nụ cười lạnh.
 
Không sao cả, nếu cô đã muốn vào ở thì cứ ở cho tốt, sau này không hối hận là được.
 
Đổng Chính Hào tùy tiện “Ừm” một tiếng, tầm mắt quét qua nói với con trai nằm trên ghế sa lông: “Đổng Kỳ, con giúp chị xách hành lý lên lầu đi.”
 
Đổng Kỳ ngồi dậy nhìn bố mình, sau đó rời khỏi ghế sa lông đi tới cạnh họ, xách chiếc va li không lớn lắm của Liễu Mộc Mộc lên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
 
Năm nay Đổng Kỳ mười sáu tuổi, cao một mét bảy mươi lăm. Dáng người cậu khỏe khoắn, xách chiếc va li lên rất nhẹ nhàng, nối đuôi Khương Lệ đi lên lầu.
 
“Lên đó xem phòng con đi. Còn muốn đổi cái gì thì nói với dì Khương của con ấy.” Đổng Chính Hào nói.
 
Liễu Mộc Mộc đi theo.
 

Còn vài bậc thang nữa là lên lầu hai, nhưng Đổng Kỳ bỗng nhiên xoay người. Cậu nở nụ cười ác liệt, ném chiếc va li trong tay về phía Liễu Mộc Mộc.
 
Liễu Mộc Mộc cứ như đã biết từ lâu. Cô nghiêng người khiến chiếc va li sượt qua người cô rơi xuống lầu. Chiếc va li vốn chẳng cứng cáp mấy bung thành hai nửa làm quần áo và sách vở bên trong rơi vãi đầy đất.
 
Khương Lệ đi đầu đứng trên lầu hai nhìn từ trên xuống thấy cảnh này cũng chỉ hời hợt nhắc Đổng Kỳ một câu: “Sao không cẩn thận thế.”
 
Đổng Chính Hào thấy nhưng chẳng nói gì.
 
Đổng Kỳ thất vọng bĩu môi, nói với Liễu Mộc Mộc: “Không cố ý, xin lỗi.”
 
Liễu Mộc Mộc cười với cậu: “Không sao.”
 
Không ai định dọn hành lý cho cô, Liễu Mộc Mộc chỉ đành đi xuống tự dọn đồ vào va li.
 
Còn Đổng Kỳ thì tiếp tục đi lên lầu hai, chợt nghe thấy giọng Liễu Mộc Mộc đang dọn đồ nói: “Chị thấy mặt em hơi tái xanh, rõ ràng là bị hao tổn âm đức* rồi. Sau này đi lại tốt nhất là bước chân trái trước, không thì dễ té gãy chân lắm đó.”
 
*Âm đức là cái đức mình nhận được khi làm việc thiện mà không ai biết, không phải vì bản thân mình, chỉ làm lặng lẽ âm thầm. Như vậy, phúc báo lại càng lớn hơn.
 
“Địt mẹ, mày muốn chết à?” Đổng Kỳ trừng mắt, quay người định xuống lầu gây sự. Kết quả lại trượt chân một cái, cả người té ngã rơi xuống đất.
 
Nếu trực tiếp ngã xuống luôn thì còn đỡ, nhưng cầu thang nhà cậu lại là loại cầu thang gấp khúc. Chân phải cậu kẹt vào lan can bên cạnh, một tiếng răng rắc vang lên, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Đổng Kỳ.
 
Liễu Mộc Mộc ngửa đầu nhìn Đổng Kỳ trên bậc thang, mỉm cười: “Úi, gãy chân rồi.”
 
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức hai người lớn trong phòng đều không phản ứng kịp.
 
“Mẹ, mẹ nó, đau chân quá…” Đổng Kỳ đau tới nổi chảy nước mắt. Tiếng kêu thảm thiết của cậu vang vọng trong biệt thự.
 
“Lão Đổng, lão Đổng à. Mau lên đây!” Khương Lệ đang định chạy xuống thì chợt nhớ ra gì đó, thế là đi từng bước cẩn thận xuống lầu.
 
Đổng Chính Hào vội vàng chạy lên, nhưng cũng vô thức điều chỉnh lại nhịp chân, bước chân trái trước.
 
Lúc xe cứu thương tới, Đổng Kỳ còn chỉ vào Liễu Mộc Mộc rồi gào thét với bố mình: “Bố mau đuổi con nhỏ đó đi, chính nó làm con gãy chân!!!”
 
Nghe Đổng Kỳ nói vậy, nhân viên y tế trong xe cứu thương nhìn sang Liễu Mộc Mộc rồi hỏi Đổng Chính Hào: “Chân của bệnh nhân bị gãy không phải vì sự cố ngoài ý muốn hả? Có cần chúng tôi báo cảnh sát giúp nhà ông không?”
 
Mặt Đổng Chính Hào đen lại: “Ngoài ý muốn thôi, tự thằng bé té.”
 
Cứ vây chỉ sau năm giây Liễu Mộc Mộc nói con trai ông sẽ té gãy chân, ông và Khương Lệ đã được chứng kiến cảnh tượng đó thật. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

 


Bình Luận (0)
Comment