Chương 104: Ba chuyện (2)
Chương 104: Ba chuyện (2)
Giang Khải cũng hơi khó xử, hắn chỉ biết quân hàm và chức vụ của Vệ Ưng lại không biết ba người khác thế nào, đặc biệt là người áo đen đeo kính râm kia, chỉ có thể giới thiệu đơn giản.
Nhưng chỉ với thân phận của Vệ Ưng cũng đủ khiến Giang Lan, Giang Anh hoảng sợ.
Quân trưởng Vệ Ưng, có thể nói đây là Thủ hộ thần của Giang Trung thành!
“Vệ, Vệ tướng quân…” Giang Lan hơi lúng túng.
Vệ Ưng cười nói, “Không cần gọi ta như vậy, lúc không có ai thì các ngươi cứ gọi ta là lão Vệ.”
Giang Khải khẽ nhíu mày, lần trước mình đã từ chối lời mời của quân đội, sao bọn họ lại đến nữa, cứ như bọn họ rất quen thuộc vậy.
“Cái đó, xin hỏi tìm ta có chuyện gì?” Giang Khải hỏi.
Vệ Ưng mỉm cười, “Giang Khải, đợi chút nữa chúng ta lại nói chuyện khác, ngươi xem một bàn đồ ăn ngon rượu ngon này…”
Vệ tướng quân lại đến để ăn chực… Giang Khải càng cảm thấy việc này hơi quái dị.
Giang Khải còn chưa trả lời, Giang Lan vội vàng nói, “Tiểu tử này, Anh Tử, mở bia cho khách đi, chỉ là bàn quá nhỏ, có lẽ không đủ ngồi…”
Người áo đen cũng không khách sáo tự cầm một chai bia, ngón trỏ bắn ra, mở nắp chai rồi ngửa đầu uống một ngụm, “Không sao, các ngươi ngồi, ta đứng ăn là được.”
Nói xong còn cầm một cái cánh gà nướng trên bàn.
Giang Khải cũng nghẹn họng, con hàng này thật sự không coi mình là người ngoài.
Nhưng có thể nhận ra người này không phải một người bình thường, nhân vật như Vệ tướng quân này, mỗi lần đi ra ngoài đều dẫn hắn ta đi theo, còn có thực lực không thể tưởng tượng kia, thân phận của hắn ta tuyệt đối không thấp nhưng hắn ta không thèm để ý thân phận cao thấp gì đó, về điểm này lại khiến Giang Khải rất thưởng thức.
“Vệ tướng quân, điều kiện nơi này thật sự quá đơn sơ, vậy dứt khoát đứng đi.” Giang Khải đề nghị.
Vệ Ưng cũng rất có phong phạm quân nhân, “Bầu không khí là được, ăn thế nào cũng được.”
Giang Anh đưa mấy chai bia cho Vệ Ưng, Lộ Tuấn, Tô Lam Lam mỗi người một chai.
Nhận lấy chai bia, Vệ Ưng giơ chai bia lên, “Đầu tiên phải chúc mừng Giang Khải thông qua thí luyện người mới, chúng ta uống trước đi.
“Nào, dùng bữa.” Giang Lan kêu gọi, hắn ta chưa nói đến thân phận của những người này, đã quen biết Giang Khải thì đều là khách, tất nhiên phải tiếp đón chu đáo.
“Lam Lam.” Vệ Ưng nhìn về phía Tô Lam Lam.
Từ lúc vào nhà đến bây giờ, Tô Lam Lam vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Giang Khải.
Lúc này bị lão đại điểm danh, biết việc nên đến sẽ đến.
Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, Tô Lam Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Khải, ánh mắt giết người này khiến trong lòng Giang Khải thấy chột dạ.
Nàng đi hai bước đến trước mặt Giang Khải, giơ chai bia lên, “Giang Khải, có chơi có chịu, lúc trước Tô Lam Lam ta châm chọc khiêu khích ngươi, là ta mắt chó coi thường người khác, là ta tầm nhìn hạn hẹp, hiện tại Tô Lam Lam ta trịnh trọng nói xin lỗi ngươi!”
“Thật xin lỗi, ta sai rồi!”
“Chai bia này coi như là lễ nhận tội!” Nói xong giơ chai bia lên, ừng ực ừng ực nhanh chóng uống sạch.
Vệ Ưng khẽ nhíu mày, vừa bực mình vừa buồn cười nói, “Cái gì mắt chó coi thường người khác, tầm nhìn hạn hẹp, ta biết ngươi thấy tiếc hận vì Giang Khải không gia nhập quân đội, nhiều nhất là dùng từ không đúng.”
“Giang Khải, Lam Lam là người tốt bụng, không có ác ý, hy vọng ngươi đừng có thành kiến gì với nàng.”
Đừng nói Giang Lan, Giang Anh cũng bị chuyện này hù dọa, ngay cả Giang Khải cũng ngây ngẩn cả người.
Sao nữ nhân này lại đột ngột như thế!
Cố ý chạy đến nhà nói xin lỗi?
Uống bia xong, Tô Lam Lam quay người trở lại vị trí cũ, cũng không dám nhìn biểu cảm của Giang Khải.
Lần này thua hơi thảm, nói xin lỗi hắn ở trước mặt nhiều người như vậy đúng là mất mặt đến tận cửa nhà…
Giang Khải mỉm cười, nói với Vệ tướng quân, “Ta sẽ không để trong lòng.”
Vệ Ưng vui mừng gật đầu, “Vậy là tốt, Giang Khải, ngươi vừa vào cửa đã hỏi mục đích của chúng ta, vậy hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Lần này chúng ta đến có ba chuyện. Chuyện thứ nhất là thực hiện vụ cá cược của ngươi và Lam Lam.”
“Chuyện thứ hai, chúng ta đã biết tình hình của Giang Lan, nếu ngươi muốn thì có thể đưa ca ca ngươi đến bệnh viện quân khu của chúng ta để chữa trị, dù là thiết bị, kỹ thuật, chuyên gia chữa bệnh hay phương diện nào, bệnh viện quân khu chúng ta đều là đỉnh cấp.”
“Điều này…” Giang Khải cau mày, Vệ Ưng đưa ra điều kiện này, trực tiếp đánh trúng vào trong lòng hắn.
Sau đó Vệ Ưng lại bổ sung thêm, “Ngươi yên tâm, ngươi cứ dẫn ca ca ngươi đi khám bệnh, không có bất kỳ điều kiện kèm theo gì.”
“Ta không hy vọng thấy mối quan hệ giữa chúng ta biến thành giao dịch nào đó, nếu có một ngày ngươi muốn gia nhập quân đội, đó nhất định là quyết định từ trong lòng ngươi.”
Nói xong, Vệ Ưng uống một ngụm bia.
Giang Khải không vội vã từ chối, hỏi, “Vậy chuyện thứ ba thì sao?”
“Chuyện thứ ba, Giang Khải, ta hy vọng ngươi có thể giành hai ngày cho ta.”
“Hai ngày? Làm gì?”