Chương 114: Một đời phóng túng không bị trói buộc
Chương 114: Một đời phóng túng không bị trói buộc
“Cũng không đến mức như ngươi nói…”
“Khải đội, ít nhất ta tính ra chúng ta không thể dừng lại ở chỗ này!”
Giang Khải lắc đầu, suy nghĩ thêm một chút, thấy Nguyễn Ngữ còn đang làm việc đột nhiên nói, “Nguyễn Ngữ, đừng vội làm việc, thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đến địa bàn của U linh nữ yêu!”
Tiểu đội Hỏa Thần xuyên qua sơn cốc, tiến vào khu vực của U linh nữ yêu.
Giang Khải chú ý đến Nguyễn Ngữ vẫn đi theo sau lưng, lặng yên không lên tiếng.
Hắn ta vẫn không nói nhiều, Giang Khải yêu cầu làm gì, Nguyễn Ngữ không hề oán giận rất nghe lời.
Có lẽ là thân phận Tửu quỷ khiến hắn ta hiểu mình không có giá trị ở trong đội ngũ.
Nhưng lúc này Giang Khải cũng bị Huyền Vũ công hội làm cho rất phiền, không rảnh nói chuyện với Nguyễn Ngữ, chỉ bước nhanh hơn muốn đến khu vực U linh nữ yêu.
Trên đường đi, Hồ Ngôn quay đầu nhìn Nguyễn Ngữ, đột nhiên nhíu mày.
Lúc này, hai tay Nguyễn Ngữ hơi run rẩy vẫn cúi đầu bước đi… Giang Khải và Nguyễn Ngữ chưa quen thuộc không chú ý đến cũng hợp tình hợp lý, nhưng hắn ta và Nguyễn Ngữ là bạn tốt, sao có thể không nhận ra sự khác thường của Nguyễn Ngữ.
Hắn ta đi chậm lại, đến bên cạnh Nguyễn Ngữ nói nhỏ, “Lại nghiện rượu rồi hả?”
Nguyễn Ngữ chật vật ngẩng đầu, đau khổ gật đầu.
Thích uống rượu, không uống không gọi là Tửu quỷ, Tửu quỷ chân chính không có rượu là không được!
Vẻ mặt Hồ Ngôn đầy khó xử, “Ngươi không thể chịu được? Hiện tại chúng ta đang đến khu vực Nữ yêu, vốn rất nguy hiểm.”
Nguyễn Ngữ đau khổ nhìn Hồ Ngôn, “Ta, ta vẫn đang nhịn, hiện tại cả người khó chịu, ta không ngờ Khải đội lại rời khỏi khu an toàn vào buổi tối… Lão Hồ, cho ta uống một ngụm… Đừng nói với Khải đội, xin ngươi!”
Hồ Ngôn biết Tửu quỷ ỷ lại vào rượu cồn, đây đã là sự ỷ lại tinh thần chuyển hóa thành sự ỷ lại thân thể sinh lý.
Không cho Nguyễn Ngữ uống rượu, có lẽ hắn ta cũng không đi đường được nữa.
Hồ Ngôn cũng không có cách nào, chỉ có thể nói, “Được, uống ít một chút, tuyệt đối đừng làm hỏng việc! Nếu ngươi dám làm hỏng việc, sau này ngươi sẽ không tìm được đội ngũ nữa!”
“Ta biết, ta biết!” Nguyễn Ngữ liên tục đồng ý, đưa tay lấy ra thẻ bài biến thành một chai bia, nhân lúc Giang Khải đi phía trước, hắn ta xoay người vụng trộm uống một ngụm.
“Tốt hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều!”
Lúc này Hồ Ngôn mới yên tâm hơn, nhanh chóng đuổi theo Giang Khải.
Lúc này Giang Khải hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của hai đội viên sau lưng hắn.
Trong đầu hắn vẫn đang tính toán phải kiếm tiền thế nào!
Bình thường U linh nữ yêu không tạo ra sự uy hiếp gì với mình, đặc biệt là các nàng sợ lửa, vừa hay bị hắn khắc chế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thứ nhất số lượng của U linh nữ yêu không nhiều bằng hắc viên, gần như đều là đơn độc hành động, không có khả năng tạo thành nhóm săn giết, thứ hai xác Nữ yêu cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Cho nên muốn nhanh chóng kiếm tiền, cách duy nhất là… Tinh anh nữ yêu!
Nhưng công kích Bể mặt của Tinh anh nữ yêu quá nguy hiểm, hắn không phải loại người có thể dựa vào chiến đấu chính diện đánh giết quái vật.
Nói đơn giản, hắn có thể miểu sát Nữ yêu, nhưng ngược lại Nữ yêu cũng có thể miểu sát hắn!
Công kích Bể mật khiến tỷ lệ hắn bị miểu sát tăng lên rất nhiều.
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Giang Khải cắn răng một cái, hung hăng nói, “Nhất định phải giết Tinh anh nữ yêu, nếu không trong thời gian ngắn không gom đủ nhiều tiền như vậy!”
Vận khí tốt ra một hai món bảo cụ còn tốt hơn chút, có khả năng kiếm được mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn tinh tệ!
Nghĩ đến đây, Giang Khải lấy ra thẻ tin tức, tìm được một nhà gỗ tinh anh gần nhất.
Hắn nhìn sắc trời một chút, hiện tại vẫn là nửa đêm về sáng, sắc trời tảng sáng, thời gian vẫn kịp.
Hồ Ngôn quay đầu xem xét tình huống của Nguyễn Ngữ, tên này lại uống mấy ngụm.
“Ngươi lại uống nhiều như vậy?” Hồ Ngôn hạ giọng, trợn to mắt nhìn chai bia trong tay Nguyễn Ngữ.
Trên mặt Nguyễn Ngữ đã không còn vẻ hèn mọn cẩn thận trước đó, hắn ta cười nhạt một tiếng, ngay cả giọng nói cũng to hơn một chút, “Uống, uống hết, đương nhiên phải uống nhiều một chút! Lão Hồ, ta nói cho ngươi biết hôm nay ta rất vui…”
Hồ Ngôn đưa tay bịt miệng Nguyễn Ngữ.
“Đúng là Tửu quỷ chỉ biết làm hỏng việc, lúc này đã là khi nào rồi!” Hồ Ngôn nóng nảy đến mức tê cả da đầu.
Ở bên kia, Khải đội vừa kiểm tra thẻ tin tức, có lẽ là muốn tìm nhà gỗ tinh anh, ở bên này Nguyễn Ngữ đã bắt đầu có vẻ say… Lần này phải làm thế nào!
“Lão Hồ! Nguyễn Ngữ!”
Nghe được tiếng gọi của Giang Khải, Hồ Ngôn hung ác lườm Nguyễn Ngữ một cái, cướp bia của hắn ta, “Không uống chết ngươi!”
Mắng xong cũng chạy nhanh tới.
Sau khi Hồ Ngôn rời đi, Nguyễn Ngữ mỉm cười, lớn tiếng nói, “Hừ, ngươi cũng muốn uống thì cứ nói thẳng đi, quan hệ của hai ta còn cần cướp sao? Hắc hắc hắc, cũng may ta còn có mấy chai nữa…” Nói xong, hắn ta vừa cười trộm vừa mở một chai rượu.