Chương 115: Một đời phóng túng không bị trói buộc (2)
Chương 115: Một đời phóng túng không bị trói buộc (2)
“Nguyễn Ngữ đâu?” Giang Khải quay đầu lại không thấy Nguyễn Ngữ, kỳ quái hỏi.
“Ồ, hắn, khụ khụ, hắn đau bụng, Khải đội có gì dặn dò cứ nói với ta là được.” Hồ Ngôn vội vàng nói.
Giang Khải cũng không có thời gian chậm trễ, nói, “Căn nhà gỗ lớn nhất phía trước chính là nhà gỗ tinh anh.”
“Đúng thế.”
“Bên ngoài nhà gỗ tinh anh không có nữ yêu khác, cho nên chút nữa ta sẽ lôi Nữ yêu ra, nếu các ngươi thấy ta rơi vào trạng thái Bể mật, cố hết sức thu hút sự chú ý của Nữ yêu, chỉ cần ta lấy lại tinh thần là có thể giết nàng!”
“Công kích Bể mật đúng là rất lợi hại, rất nhiều người đẳng cấp cao thà rằng đi vào chỗ càng sâu hơn giết Thiết giáp tích long, cũng không muốn đối mặt với Tinh anh nữ yêu.” Hồ Ngôn gật đầu nói, “Khải đội, biết rồi, ngươi cẩn thận.”
Lúc hai người đang vạch ra kế hoạch cụ thể, xung quanh đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh.
Cơn gió này khác với gió đêm bình thường, còn mang theo tiếng ô ô rên rỉ như là nữ nhân thút thít, lúc lướt qua khiến Giang Khải và Hồ Ngôn cũng không nhịn được rùng mình.
Hai người đột nhiên ngẩng đầu, không biết đã có thêm một cái bóng màu trắng xuất giữa khoảng không trước mặt hai người từ lúc nào.
Bóng trắng này cao hơn hai mét như là nữ tử khoác áo ngủ lơ lửng giữa không trung, chiếc áo ngủ này bị gió thổi đến đong đưa theo gió.
Nhìn lên theo chiếc áo ngủ này, chỗ ống tay áo có hai cánh tay màu đen thật dài gầy yếu tiều tụy thò ra, mười ngón tay của nàng dài nhỏ bén nhọn nhìn không giống ngón tay, càng giống với cổ tay nối liền với mười cái gai nhọn.
Lại nhìn lên trên nữa, mái tóc màu đen che khuất mặt mũi của nàng, mái tóc dài rũ xuống trước mặt đến tận thắt lưng.
Thấy cảnh này, trái tim của Giang Khải và Hồ Ngôn lập tức treo lên cao.
Xem ra căn bản không cần Giang Khải dụ Nữ yêu ra ngoài, Nữ yêu đã xuất hiện trước mặt bọn họ!
“Nghe nói các ngươi muốn tìm ta?” Cái bóng trắng kia phát ra giọng nữ dịu dàng quỷ dị, “Ha ha ha, rất lâu rồi không thấy người sống, ta thật vui vẻ.”
Giang Khải nuốt nước bọt một cái, kéo Hồ Ngôn ra, “Ngươi lùi lại!”
Hắn lặng lẽ lấy ra Cửu kiếp truy mệnh.
Đúng vào lúc này, mái tóc dài rũ xuống trước mặt của Nữ yêu chầm chậm tản ra hai bên, lộ ra một khuôn mặt trang điểm đậm lại còn trắng bệch, khuôn mặt nữ nhân này nở một nụ cười quỷ dị khoa trương.
Giang Khải nhìn chằm chằm con mắt trợn tròn đầy khoa trương của Nữ yêu, chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, hắn nuốt nước bọt nói, “Gia gia ngươi mới hoảng sợ, chỉ chút bản lĩnh này còn muốn làm ta sợ?”
Còn chưa nói hết câu, khuôn mặt Nữ yêu đột nhiên tự xé đôi ra từ giữa.
Theo một tiếng thét chói tai tan nát cõi lòng, Giang Khải đột nhiên cảm giác động tác của thân thể bắt đầu trở nên chậm chạp…
Khuôn mặt Nữ yêu trực tiếp xé thành hai nửa, ở giữa còn có rất nhiều mạch máu, thần kinh, chất nhờn huyết nhục kết nối, rất có cảm giác vương vấn không dứt được.
Khuôn mặt khiếp người của Nữ yêu biến thành hai nửa, sau đó mặt người lại tạo thành quái vật hai đầu.
Thậm chí Giang Khải có thể thấy kết cấu tổ chức đại não.
Từ đầu đến cuối, tiếng thét chói tai vẫn kéo dài khiến phòng tuyến tâm lý của Giang Khải bị trọng thương, tình cảnh máu tanh quỷ dị trước mặt càng vượt ra khỏi sự dự đoán của Giang Khải.
Sự quan trọng của công kích Bể mật cũng không phải chỉ có ngoại hình kinh khủng, càng nhiều hơn là tiếng hét chói tai xé rách linh hồn này!
Đương nhiên, dáng vẻ hiện tại của Nữ yêu cũng đủ khiến người ta ngạc nhiên run sợ.
Giang Khải đột nhiên phát hiện thân thể của mình vô cùng nặng nề, nắm Cửu kiếp truy mệnh trong tay, thậm chí còn không có sức lực nhấc lên!
Trong lòng hắn không cách nào khống chế xuất hiện sự e sợ chiến đấu, muốn chạy trốn!
“Xong, bị Bể mật!” Đôi mắt Giang Khải trợn tròn, thấy quái vật kia nhào về phía mình càng ngày càng tuyệt vọng.
Tình huống của Hồ Ngôn bên cạnh Giang Khải chẳng tốt đẹp gì, lúc này hắn ta trợn to mắt vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm Nữ yêu, cả người run rẩy ngay cả động cũng không động được.
Hai thành viên tiểu đội Hỏa Thần, đều đã không cách nào hành động.
Ngay lúc Giang Khải sợ hãi nghĩ đến lúc mình bị Tinh anh nữ yêu kia ăn hết, đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ trong bụi cỏ.
Bóng người thấp lùn lại to khỏe này cầm một chai rượu trong tay, tuyến đường chạy bộ hiện thành hình chữ S, xiêu xiêu vẹo vẹo xông về phía Nữ yêu.
Hắn ta vừa chạy vừa gầm thét.
“Cả đời Nguyễn Ngữ ta không kém ai! Thứ cho ta một đời phòng túng không bị trói buộc!”
Giang Khải trợn to mắt, người kia là Nguyễn Ngữ?
Con hàng này không bị Bể mật?
Chẳng những không bị Bể mật, hắn ta còn rất high!
Hắn ta vừa gào thét, lại còn hoa tay múa chân ca hát.
“Vốn cả đời này ta yêu tự do phóng túng không bị trói buộc, sao sợ có một ngày té ngã, a no!”
Nữ yêu nhẹ nhàng quay đầu, trong đôi mắt chia sang hai bên đã lộ ra vẻ ngạc nhiên.