Chương 123: Tiểu đội Hỏa Thần tu luyện
Chương 123: Tiểu đội Hỏa Thần tu luyện
“Khải đội, lúc trước chúng ta vào đội đã nói không chia đồ vật, ngươi chia đồ cho chúng ta cũng là coi thường chúng ta.”
Giang Khải đâu nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nắm lấy cổ tay Hồ Ngôn chuyển 100 ngàn tinh tệ.
“10, 10 vạn! Khải đội, ngươi coi ta là ai, ngươi đã cho ta một bản sách kỹ năng, ta còn có thể lấy của ngươi nhiều tiền như vậy sao?!”
Giang Khải hoàn toàn không phản ứng Hồ Ngôn, lại nâng cổ tay Nguyễn Ngữ lên chuyển 200 ngàn tinh tệ.
“20 vạn?! Khải đội, nói cái gì ta cũng không thể nhận!” Nguyễn Ngữ nói xong liền muốn trả lại tiền.
Giang Khải đè lại mặt đồng hồ trên tay của hai người không để bọn họ thao tác đồng hồ, mỉm cười nhìn về phía hai người, “Không có các ngươi, e rằng ta không xoát được nhà gỗ!”
“Không phải các ngươi cũng hy vọng thăm dò chức nghiệp cuối cùng sao, không có tiền sao mạnh lên?”
“Nếu các ngươi thật sự coi mình là thành viên tiểu đội Hỏa Thần, vậy nghe theo sự sắp xếp của ta đi! Yên tâm thoải mái nhận lấy phần các ngươi nên được, sau đó cùng ta chứng minh cho tất cả mọi người xem.”
Giang Khải hơi híp mắt lại, nghiêm mặt nói, “Không phải chức nghiệp chiến đấu cũng có thể trở thành cường giả!”
Có lẽ lời của Giang Khải đã thức tỉnh hai người, cuối cùng hai người không từ chối nhận nữa.
“Khải đội, không cần nói gì nữa, tiếp theo ngươi muốn làm gì, núi đao biển lửa, chỉ cần ngươi không chê chúng ta, chúng ta chắc chắn đi theo ngươi!” Hồ Ngôn nói.
“Ta cũng có ý này!” Nguyễn Ngữ nói theo.
Nói đến kế hoạch tiếp theo, Giang Khải cũng nở nụ cười lạnh, “Ta nghe nói Huyền Vũ công hội muốn giết Boss vương cấp, ta đoán oan gia cũ của chúng ta chắc chắn sẽ không vắng mặt.”
Giang Khải hơi híp mắt lại.
Đám người kia lại muốn ca ca ta không có tiền chữa bệnh, bọn chúng muốn ca ca ta chết ở bệnh viện!
Được lắm, Hoàng Đạt, trước đó bận rộn kiếm tiền không rảnh để ý đến các ngươi, hiện tại gia gia có thời gian chơi cùng các ngươi!
Giang Khải phân chia số trang bị giữ lại, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ mỗi người nhận được một món Tông hùng bì giáp, một món Nộ hỏa trường khố.
Vì khắp nơi trong Thiên Chức đều là đồ vật có chủng loại giống nhau, hiệu quả không thể xếp chồng, Giang Khải đưa một cái Tinh thần giới chỉ khác cho Hồ Ngôn.
Giang Khải cũng đổi sang Ám dạ trường khố và U linh khải giáp.
Sau khi mặc trang bị, ba người đều khác với trước kia.
Trên thực tế Tông hùng bì giáp là một loại nội giáp, được chế tác từ thuộc da màu nâu hoàn chỉnh kiên cố, ở bộ phận khớp nối dùng một loại chất liệu sợi mềm mại mật độ cao nào đó, lúc người mặc làm ra đủ loại hành động sẽ không bị ảnh hưởng.
Khỏi phải nói đến thuộc tính tăng thêm của bì giáp, lại cung cấp 7 điểm phòng ngự rất cao, trừ khi gặp được lợi khí có lực đâm xuyên cường đại, nếu không rất khó đánh xuyên.
Nộ hỏa trường khố thì cung cấp thuộc tính tăng thêm không tệ, nhất là thêm nhanh nhẹn lên đến 14 điểm, khiến bản thân nhẹ nhàng, cộng thêm còn cung cấp năng lực phòng cháy ngoài định mức, tính ra giá cả rất cao.
“Trước đó trang bị trong công hội đều chỉ cho thuê, hiện tại chúng ta cũng có trang bị!” Nguyễn Ngữ kích động nói.
“Đúng vậy, trước kia có tiền đều phải giao nộp cho công hội, ai nỡ mua trang bị.” Hồ Ngôn cũng có đặc biệt yêu thích trang bị mới của mình.
Không lâu sau, Giang Khải cũng đổi sang trang bị mới.
Vừa thấy trang bị của Giang Khải, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều hơi ngạc nhiên.
“Khải đội, U linh khải giáp của ngươi thật mỏng.” Hồ Ngôn nhíu mày nói, “Cảm giác không giống chiến giáp, càng giống quần áo thường ngày thoải mái.”
U linh khải giáp của Giang Khải có cái tên rất bá khí, có cảm giác của loại ngoại giáp, nhưng trên thực tế nó càng giống một chiếc áo tay dài màu đen bằng chất liệu tơ lụa…
Lại phối với chiếc Ám dạ trường khố màu đen kia, đúng là không giống mặc một bộ hộ giáp.
Nguyễn Ngữ cau mày, “Cái áo này cũng không ngăn cả được cái gì.”
Giang Khải nhún vai, “U linh khải giáp vốn không có phòng ngự, vậy cũng tốt, ít nhất nhẹ nhàng.”
“Đúng rồi, Nguyễn Ngữ, trước kia ngươi từng làm việc ở cửa hàng chế tạo, ta muốn khảm nạm hai khối Cường từ thạch này vào bao tay, trong thành chính có cửa hàng nào tốt?”
Hồ Ngôn lập tức đáp, “Về thành cái gì, Khải đội, cứ giao đồ cho Nguyễn Ngữ, hắn giải quyết giúp ngươi. Tay nghề của hắn chắc chắn là đỉnh phong!”
Giang Khải trợn to mắt nhìn về phía Nguyễn Ngữ, “Ngươi biết? Ngươi, ngươi có công cụ sao?”
Nguyễn Ngữ mỉm cười ngây ngốc, “Ở thành chính nhiều năm như vậy, ta cũng biết chút gì đó, ta mang tất cả công cụ theo người, có đôi khi ta cũng nhận việc riêng ở khu an toàn.”
“Khải đội, ngươi đưa găng tay, Cường từ thạch còn có vũ khí cần trói chặt cho ta, ta cần… Ừ… Nửa giờ.”
Giang Khải hơi ngạc nhiên nhìn về phía Nguyễn Ngữ, nghiệp vụ của tên này rất rộng… Chỉ khảm nạm một cái Cường từ thạch cũng cần lâu như vậy? Đoán chừng nghiệp vụ của tên này cũng chỉ bình thường, chưa chắc rất thông thạo.