Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 125 - Chương 125: Tiểu Đội Hỏa Thần Tu Luyện (3)

Chương 125: Tiểu đội Hỏa Thần tu luyện (3) Chương 125: Tiểu đội Hỏa Thần tu luyện (3)

Sau khi phi tiêu đâm xuyên qua thân cây, biến mất trong bụi cỏ.

Giang Khải đứng tại chỗ nhanh chóng ngoắc ngón trỏ tay phải.

Trong chốc lát, một bóng đen bắn ra từ trong bụi cỏ, tốc độ quá nhanh vượt ra khỏi sự đoán trước của Giang Khải.

Không nói khoa trương, tốc độ phi tiêu bay về còn nhanh hơn tốc độ bắn ra gấp bội, điều này cũng có nghĩa lúc phi tiêu bay về sẽ mang theo lực lượng càng mạnh hơn lúc Giang Khải bắn ra.

Cũng may Giang Khải có Quỷ nhãn, hơn nữa đã sớm chuẩn bị mới đỡ được thanh phi tiêu này.

“Lực lượng thật mạnh!” Giang Khải cảm nhận được lúc phi tiêu bay trở về, trên tay truyền đến lực lượng cực lớn, “Đúng là Cường từ thạch cấp bảo thạch đặc cấp, từ lực quá mạnh!”

“Nhưng từ lực mạnh cũng có thể khiến phi tiêu càng nhanh chóng quay về trong tay, ở trong thực chiến sẽ rất lợi hại!”

“Hơn nữa, trong quá trình phi tiêu bay trở về, nếu gặp phải dã thú cũng có được lực công kích rất mạnh!”

Giang Khải hơi híp mắt lại.

Phát hiện này như mở ra cách công kích mới cho hắn!

Tuy nói lúc hút phi tiêu về không thể kế thừa hiệu quả Siêu cấp bạo kích của hắn, nhưng nếu Truy mệnh ở trong trạng thái thêm lửa, tổn thương hỏa diễm kế thừa hiệu quả Siêu cấp bạo kích của mình!

Lợi dụng lực hút của Cường từ thạch, hắn dùng phi tiêu một lần có thể hình thành hiệu quả công kích hai đoạn!

Công kích đoạn thứ hai càng thêm bí ẩn, càng thêm khó mà đoán được!

Giang Khải càng nghĩ càng hưng phấn, một viên Cường từ thạch không đáng chú ý lại có sự tăng cường thật lớn cho mình!

“Muốn nắm giữ thủ đoạn tấn công như thế, còn phải không ngừng luyện tập mới được!”

Giang Khải lại đánh ra phi tiêu, thu hồi, đánh ra, thu hồi… Động tác của hắn càng ngày càng thành thạo, ném mạnh thu về một mạch mà thành, động tác thu hồi càng ngày càng bí ẩn.

Trong lúc không ngừng luyện tập, chín chuôi Cửu kiếp truy mệnh xuyên tới xuyên lui trong tay Giang Khải, khiến người ta không phân rõ hắn có mấy cái phi tiêu!

Trong lúc lặp đi lặp lại luyện tập, Giang Khải cũng lục lọi ra nhiều loại thủ đoạn công kích.

Ví dụ như một thanh phi tiêu công kích hai đoạn, ví dụ như nhiều thanh phi tiêu tiền giáp hậu kích, biến hóa nhiều lần, ngay cả Giang Khải cũng hơi ngạc nhiên.

Ngay lcú Giang Khải đắm chìm trong việc luyện tập, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng sấm rền.

“Ầm ầm ầm!” Giang Khải và Nguyễn Ngữ ngạc nhiên quay đầu, đột nhiên thấy trên sườn núi bên kia Hồ Ngôn tóc tai bù xù, cả người quần áo tung bay.

“Mưa đến!” Hồ Ngôn giận quát một tiếng, lại vang lên một tiếng sấm rền.

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu bọn họ thật sự có một cơn mưa to!

Cơn mưa to rơi xuống trên người Giang Khải và Nguyễn Ngữ, hai người hồn nhiên không để ý đến việc biến thành ướt sũng, đều trợn to mắt nhìn về phía Hồ Ngôn.

“Lão Hồ lĩnh ngộ!” Nguyễn Ngữ vui mừng nói, “Nước của hắn rất đủ!”

Giang Khải thì cố ý tính toán phạm vi và thời gian đổ mưa.

Hồ Ngôn có thể tạo thành cơn mưa có đường kính hai trăm mét, khoảng 30 phút.

Chờ sau khi cơn mưa kết thúc, mặt đất ở khu vực này đã biến thành một vũng bùn, một vài khu vực trũng còn tạo thành một số hố nước nhỏ.

Có thể thấy cơn mưa của Hồ Ngôn không có diện tích lớn, nhưng cuối cùng lượng mưa lại rất khả quan.

Buổi tối đội ngũ chuyển đến một khu vực khô ráo nghỉ ngơi, ba người ướt sũng ngồi trước đống lửa sưởi ấm.

Giang Khải nhìn thoáng qua Hồ Ngôn, không biết vì sao tên này lại trở nên trầm mặc ít nói, Giang Khải hơi hăng hái hỏi, “Lão Hồ, Kỳ vũ có cảm giác gì?”

Hồ Ngôn suy nghĩ một chút, yếu ớt nói, “Trong sự triệu hoán của ta, ta thấy mây đen lao đến đỉnh đầu, nghe thấy Lôi thần trên đỉnh đầu cắt qua bầu trời theo sự triệu hoán của ta, cảm nhận được nước mưa cọ rửa khắp nơi…”

Hồ Ngôn nhìn về phía hai đồng bạn, trong mắt có một loại thần thái, “Ta cảm thấy… Cảm giác hô gió gọi mưa!”

Có lẽ cảm giác lời nói của mình quá mơ hồ, Hồ Ngôn nhanh chóng cúi đầu xuống, thần thái trong mắt cũng biến mất, hắn ta lắc đầu mỉa mai, “Hắc hắc, ta cũng biết rõ thật ra kỹ năng này không có tác dụng thực chiến, chỉ là thời điểm đó cảm thấy rất kỳ diệu mà thôi.”

Giang Khải không ngờ Hồ Ngôn lại than thở như vậy, hắn ta khiến Giang Khải thu lại tâm trạng đùa giỡn.

Kỹ năng Kỳ vũ này khiến Hồ Ngôn có một loại cảm giác đặc thù, chỉ là trong lời nói của hắn ta vẫn để lộ ra sự mất tự tin.

“Ai nói mưa to vô dụng với thực chiến!” Giang Khải đột nhiên nói.

“Ta thấy có người lợi dụng dòng sông ẩn nấp đến gần con mồi, lợi dụng dòng sông chạy thoát, từng thấy một thầy thuốc lợi dụng trọng lực rơi xuống từ chỗ cao, hợp lực với đồng bạn áp chế dã thú mạnh hơn bọn họ rất nhiều, có người lợi dụng bụi cỏ mai phục, một phát đánh giết mục tiêu!”

“Bọn họ dựa vào đồ vật, ngay cả kỹ năng cũng không bằng.”

“Lão Hồ, đừng coi thường bất kỳ một chức nghiệp nào, đừng coi thường bất kỳ một kỹ năng nào, cũng không cần sợ người ta mỉa mai trải nghiệm của ngươi, ngươi lĩnh ngộ càng nhiều, tương lai sẽ có cơ hội sử dụng càng lớn hơn!”
Bình Luận (0)
Comment