Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 130 - Chương 130: Duyên Phận Đặc Biệt (2)

Chương 130: Duyên phận đặc biệt (2) Chương 130: Duyên phận đặc biệt (2)

Mọi người phụ hòa, đều khen ngợi vị Tưởng Phóng này.

Tam trưởng lão thấy bên này đã chuẩn bị xong, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều, hắn ta quay đầu nhìn một vài người đi theo, sau đó khẽ nhíu mày.

“Hoàng Thông, Hoàng Vĩ đâu, sao không thấy hắn?”

Hoàng Thông mỉm cười, lúc gặp nhị bá luôn thấy hắn ta rất hà khắc nhưng trong lòng vẫn quan tâm con cháu Hoàng gia.

“Lần trước tiểu tử kia gặp chút cản trở, vốn hơi uể oải nhưng ta hỏi hắn một vấn đề, hắn đã suy nghĩ thông suốt, bây giờ đã đi ra khỏi bóng ma, điều đáng quý hơn là lần cản trở này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, trong khoảng thời gian này điên cuồng tăng thực lực, hiện tại hắn đang cùng đội ngũ săn giết ngư nhân bên ngoài đảo.”

“Đúng rồi, còn có một điều, vì rèn luyện kỹ xảo chiến đấu của mình, hắn chỉ dẫn theo bốn động đội khoảng nhị giai cấp 10, có thể nói là rất dụng tâm.”

Tam trưởng lão nghe xong, mỉm cười, “A? Thú vị… Ngươi hỏi vấn đề gì lại khiến Tiểu Vĩ có sự thay đổi lớn như thế?”

“Ta chỉ hỏi hắn một câu, ngươi không muốn báo thù sao?” Hoàng Thông đắc ý hơi nhướn mày lên.

Trong đầu tam trưởng lão đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, một lát sau hơi nhếch khóe môi, “Chức nghiệp và thiên phú của hài tử kia đều là đỉnh cấp, chỉ tiếc cho đến nay làm việc không bền lòng, bây giờ xem ra hắn gặp được một số cản trở vẫn có chỗ tốt cho hắn!”

“Hài tử kia rất có quyết tâm!”

“Đúng vậy.” Hoàng Thông nói.

Ngay sau đó tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng, “Người đánh giết Hoàng Vĩ trước đó gọi là Giang Khải đi.”

“Đúng.”

Tam trưởng lão hơi híp mắt lại, “Ta tin tưởng không bao lâu, chờ đến khi bọn họ gặp mặt, Tiểu Vĩ chắc chắn rửa sạch nhục nhã!”



Giang Khải phát động đặc tính của bộ trang bị Ám dạ, nhanh chóng ẩn nấp vào màn đêm.

Dựa vào sáu phút ẩn thân, hắn lẻn đến gần Vĩnh Đống đảo.

Cân nhắc nơi đây cao thủ đông đảo, không loại trừ việc có người thấy được lớp ẩn thân của mình, Giang Khải cũng không áp sát quá gần, chỉ nhanh chóng dò xét xung quanh hòn đảo.

Quan sát ở khoảng cách gần, Giang Khải lại bị tình cảnh to lớn này làm cho ngạc nhiên.

Đến Quỷ Tinh lâu như vậy, Giang Khải vẫn hoạt động ở địa bàn của Cự lực hắc viên, U linh nữ yêu, gần như không thấy chức nghiệp giả nhị giai.

Cho tới bây giờ, hắn mới chính thức cảm nhận được cao thủ trong Thiên Chức còn nhiều hơn sự tưởng tượng!

“Đẳng cấp của Hoàng Vĩ không đủ, chắc sẽ ở vòng ngoài cùng doanh địa Huyền Vũ công hội, ngày mai vừa khai chiến hắn sẽ rời khỏi hòn đảo.”

Nếu ở vòng ngoài cùng thì có thể phát hiện hắn!

Nghĩ đến đây, Giang Khải kìm nén tính tình lặp đi lặp lại ẩn thân tìm kiếm tung tích Hoàng Vĩ.

Liên tục ẩn thân vài chục lần, từ đầu đến cuối Giang Khải cũng không thấy bóng dáng của Hoàng Vĩ, ngay cả hắn cũng hơi nghi ngờ suy đoán của mình.

“Không phải ngủ trong lều vải chứ, ai, tên kia vốn là người hết ăn lại nằm, sao ta không nghĩ đến chỗ này.”

Quỷ nhãn của hắn đặc biệt nhạy cảm với vật thể di chuyển nhưng lại không cách nào nhìn xuyên thấu, tên kia thật sự ngủ ở trong lều vài, Giang Khải muốn tìm hắn trong mười mấy vạn người đúng là như mò kim đáy biển.

Nghĩ tới đây, Giang Khải nghỉ ngơi ngay tại chỗ, khôi phục tinh lực, tâm trạng hơi sa sút.

Nhưng đúng vào lúc này hắn đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng gầm thét.

“Là ngươi?!”

Giọng nói này hơi quen tai…

Giang Khải lập tức quay người, sau khi thấy biểu cảm khiếp sợ của đối phương, bản thân cũng vô cùng chấn động.

“ĐM, Hoàng Vĩ?” Giang Khải thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.

Huyền Vũ công hội có mười mấy vạn người, có khả năng xung quanh cũng có mười mấy vạn người, nhưng ở trong băng tuyết ngập trời, người đi lại tấp nập này, hai người bọn họ lại gặp nhau!

Đây là loại tỷ lệ gì, loại duyên phận gì!

Lúc này đôi mắt Hoàng Vĩ trợn to như chuông đồng, trong mắt như muốn bắn ra lửa.

“Bao vây hắn cho ta!”

Bốn người sau lưng hắn ta lập tức bao vây Giang Khải, năm người vây Giang Khải vào giữa.

Giang Khải vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoàng Vĩ, “Ngươi không ở trên đảo, chạy đến nơi đây làm gì?”

Hoàng Vĩ thấy Giang Khải đã là cá trong chậu, nhếch miệng lên phát ra một tiếng hừ lạnh khinh miệt, “Giang Khải ơi Giang Khải, ngươi không ngờ đến đi, hừ hừ, tất cả đều nhờ ngươi ban tặng!”

“Từ lần trước ngươi sử dụng thủ đoạn hèn hạ đánh lén ta, đánh giết ta trước mặt mọi người, ta đã thề sẽ trả lại gấp trăm lần sự sỉ nhục ngày đó!”

“Vì thế ta điên cuồng tu luyện, tăng cường thực lực, lần này chỉ online mười ngày ngắn ngủi ta đã đạt đến cấp 10!”

“Dù là công hội săn bắt Boss vương cấp, ta cũng không quên thăng cấp một khắc nào!”

Hoàng Vĩ nhìn Giang Khải, lạnh lùng nói, “Ngươi cũng dám đến Vĩnh Đống hồ… Được, ngươi cho rằng ta ở trên đảo nên không chút kiêng dè lắc lư ở chỗ này, nhưng lại không biết Hoàng Vĩ ta càng dũng cảm hơn sau khi mất mặt, người khác nghỉ ngơi, hơn nữa đêm ta vẫn kiên trì đi săn thưng cấp.”
Bình Luận (0)
Comment