Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 131 - Chương 131: Sát Thủ Khát Máu

Chương 131: Sát thủ khát máu Chương 131: Sát thủ khát máu

“Thật sự là trời không phụ người có lòng, có lẽ sự chăm chỉ của ta đã cảm động trời cao, để ta gặp ngươi ở nơi này!”

Giang Khải thật sự nghe đến mơ hồ.

Thật sự không ngờ con hàng này lại trở nên vô cùng chăm chỉ, hắn cũng không ngờ đã muốn thế này Hoàng Vĩ vẫn chưa ngủ, còn đang thăng cấp!

Nếu không phải hắn ta chăm chỉ tiến tới như thế, có lẽ mình thật sự không tìm được hắn ta.

“Mười ngày ngắn ngủi lên đến cấp 10, có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không?” Trong nụ cười nhạt của Hoàng Vĩ còn lộ ra vẻ tự hào.

Giang Khải nhẹ gật đầu, “Đúng là ta không ngờ ngươi thăng cấp nhanh như vậy.”

Ăn ngay nói thật, tốc độ lên cấp của Hoàng Vĩ khá khủng bố!

“Nhờ ngươi ban tặng khiến ta chân chính tiến vào trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ nghĩ làm thế nào để mạnh lên! Cũng như lúc trước ta đã nói, cuối cùng Hoàng Vĩ ta sẽ có một ngày sáng tạo thời đại thuộc về ta!”

Giang Khải khẽ nhíu mày, “Không để ý đến chuyện bên ngoài… Hít, ngươi có biết việc tiểu đội Liệp Ưng các ngươi không…”

“Tiểu đội Liệp Ưng cái gì?!” Hoàng Vĩ không nhịn được nói, “Ta nói cho ngươi biết, ân oán cá nhân của chúng ta, ngươi và ta liên quan gì đến Liệp Ưng?”

Giang Khải đã hiểu con hàng này không biết!

“Khục khục… Cái đó, thật ra ta cảm thấy không để ý đến chuyện bên ngoài chưa chắc đã là chuyện tốt, có đôi khi cũng cần quan tâm thời sự một chút.” Giang Khải đề nghị.

Hoàng Vĩ gật gù đắc ý đi qua đi lại trước mặt Giang Khải, “Hừ hừ hừ, hiện tại biết sợ? Nhưng đúng là ngươi cũng cần phải cảm giác được sự e ngại, người có thiên phú hơn ngươi, người có bối cảnh hơn ngươi, còn cố gắng hơn ngươi, ngươi nói ngươi có thể không sợ sao!”

Giang Khải hơi nghẹn họng, hắn hoàn toàn không có ý này.

“Giang Khải, giữa chúng ta căn bản không cùng một cấp bậc, ngươi giạy giụa thêm nữa, ở trong mắt ta cũng chỉ là một con rệp mà thôi.” Vẻ mặt Hoàng Vĩ dần trở nên lãnh khốc, “Hôm nay ngươi đã tự chui đầu vào lưới, vậy đừng trách ta.”

Thật ra Giang Khải cũng rất buồn bực, hình như lời thoại của mình đều bị tên này nói mất, hắn cũng không biết nên nói gì.

Nghĩ nửa ngày, Giang Khải mới mở miệng nói, “Nghe nói sau khi ngươi chết tâm lý sụp đổ, ngươi thoát ra như thế nào?”

“Hừ hừ, ta biết ngươi sẽ nhắc đến việc này, dù sao đối với ngươi thì bây giờ không có việc gì khác để khoe khoang nữa.” Hoàng Vĩ cười lạnh một tiếng, “Thật xin lỗi, ta không chỉ khắc phục nỗi sợ trong lòng, còn trở nên mạnh hơn trước kia!”

“Ta muốn ngươi phải trả giá đắt vì hành vi trước đó, Thiên Chức cũng tốt, Giang Trung thành cũng được, ta đều sẽ khiến ngươi cảm giác được sự tuyệt vọng!”

Giang Khải lắc đầu, đúng là Hoàng Vĩ còn sống trong thế giới của mình.

Bọn họ căn bản không có cách nào giao lưu.

Giang Khải thở dài một hơi, nói, “Thời gian cũng không còn sớm, ngươi muốn ra tay thì nhanh chút đi, không biết nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều sao?”

“Nhân vật phản diện? Đây là thời đại của Hoàng Vĩ ta, ta mới là nhân vật chính, ngươi mới là nhân vật phản diện!” Trong mắt Hoàng Vĩ lộ ra sát ý, “Nhưng hiện tại ta có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi!”

Nói xong, Hoàng Vĩ rút ra một tấm thẻ bài, thẻ bài lập tức hóa thành một thanh trường đao hai màu vàng bạc.

“Các ngươi đừng ra tay vội, nhìn ta đánh giết tên này!” Hoàng Vĩ giận quát một tiếng, nói xong bóng dáng đã di chuyển, nhào về phía Giang Khải.

“Biết thiên phú của ta không? Đối mặt với người có thiên phú chiến đấu chân chính, ngươi chỉ có một con đường chết…”

Công kích của Hoàng Vĩ vô cùng hung mãnh, lưỡi đao mang theo ánh sáng lạnh cắt qua không khí, hung hăng chém về phía khuôn mặt Giang Khải.

Đồng đội của hắn ta thấy thế cũng không nhịn được khe khẽ bàn luận.

“Thiên phú của Hoàng Vĩ là ‘Toàn lực công kích’, trong nháy mắt công kích có thể chuyển hóa thuộc tính cả người thành lực lượng, phát huy tổn thương đến cực hạn, ngươi xem công kích của hắn đi, uy lực không thể khinh thường!”

“Đúng là Hoàng Vĩ, chỉ là thiên phú chiến đấu của hắn đã có năng lực chiến đấu vượt cấp cực mạnh, không biết hắn có thể phá vỡ ghi chép của Tưởng Phóng không…”

“Công kích của hắn lại khiến ta cảm nhận được cảm giác áp lực, mà hắn mới cấp 10!”

Công kích của Hoàng Vĩ đã đến gần, trong đầu tất cả mọi người có mặt ở đây đã bổ não ra tình cảnh máu tanh tiếp theo, Giang Khải đột nhiên ra tay!

Trong tay hắn đột nhiên bắn ra mấy cái bóng đen.

“Phi tiêu? Trong trạng thái cận chiến, hắn dùng phi tiêu? Đầu óc có bệnh sao?” Một tên Kỵ binh nhị giai lập tức nhíu mày.

Đồng bạn của hắn ta phụ họa, “Kinh nghiệm chiến đấu của tên kia quá tệ, dù phi tiêu đánh trúng Hoàng Vĩ nhưng cũng không ngăn cản được công kích mạnh mẽ của Hoàng Vĩ, thắng bại đã rõ!”

Khoảng cách của hai người rất gần, tuy phi tiêu dễ thành công nhưng phân tích của hai người kia cũng có lý lẽ nhất định.
Bình Luận (0)
Comment