Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 157 - Chương 157: Thực Lực Của Hoàng Đạt

Chương 157: Thực lực của Hoàng Đạt Chương 157: Thực lực của Hoàng Đạt

“Ta thì thôi đi, ta đã 24 tuổi, căn bản không cạnh tranh được với người khác, hơn nữa thân thể của ta kém như vậy, thuộc tính cơ bản chắc chắn không được, lại nói… Một tờ giấy chứng nhận tư cách cũng cần hai ba vạn, có tiền vẫn nên giữ lại cho Anh Tử đi.” Nói xong, Giang Lan lại lắc đầu.

Giang Khải mỉm cười lắc đầu nói, “Ca, người khác không biết bản lĩnh của ngươi, ta còn không biết sao?”

“Lúc ngươi mười tuổi đã dẫn theo ta mới bốn năm tuổi và Anh Tử hai tuổi xuyên qua rất nhiều thành thị bị chiếm đóng, đến Giang Trung thành này, ta dám nói không có bao nhiêu người có thể làm được!”

“Nếu ngươi có thể chuyển chức thành một chức nghiệp thích hợp, ngươi sẽ phát triển không thua bất kỳ ai!”

Ánh mắt Giang Lan hơi thất thần, một lát sau lấy lại tinh thần, “Đều là vận khí tốt thôi…”

Tuy Giang Khải không nói gì nữa, hoặc là tuổi tác của đại ca thật sự hơi lớn, thân thể của hắn ta đã không bằng lúc trước nhưng hắn biết Giang Lan đã từng có ước mơ tiến vào Thiên Chức.

Lúc trước vì hắn và Anh Tử mà đại ca phải từ bỏ giấc mơ của mình, vậy hiện tại mình phải tìm lại giấc mơ giúp đại ca!

Giang Lan vừa tiến hành phẫu thuật không lâu còn cần nghỉ ngơi, Giang Khải đặt quả táo đã gọt xong lên bàn, đứng lên, “Ca, lần sau ta trở lại thăm ngươi, đến lúc đó ngươi gọt táo cho ta.”

Giang Lan bị tiểu tử này chọc cười, cười nói, “Ngươi thật ghê gớm!”



Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Giang Khải phát hiện ở cửa có ba người đang chờ hắn.

Thấy ba người này, Giang Khải hơi ngạc nhiên… Lộ Tuấn mặc quân phục, hôm nay Tiểu Hắc không mặc vest đen mà mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng, chỉ là trước ngực cái một cái huy chương Chiến Thần điện, trên đó viết “Chiến Thần cấp ba”.

Trên quần áo dính một ít bụi đất, ống tay áo có chút vết máu, có khả năng tên này vừa trở về từ chiến trường Thú Thần.

Chỉ yếu là thấy người thứ ba khiến Giang Khải cảm thấy hơi bất ngờ.

Người này cũng mặc quần áo thường ngày, trước ngực cài huy chương Chiến Thần điện “Chiến Thần cấp hai”, nhưng quần áo sạch sẽ hơn Tiểu Hắc rất nhiều.

Tưởng Phóng? Người muốn tìm mình là hắn ta?!

“Bên ca ngươi không cần lo lắng, Vệ tướng quân đặc biệt dặn dò bác sĩ chính, sẽ đặc biệt quan tâm.” Lộ Tuấn vừa cười vừa nói.

Giang Khải khẽ nhíu mày.

Thông qua mấy lần tiếp xúc với Vệ tướng quân, hắn càng ngày càng công nhận hắn ta.

Dù là Thủ hộ thần của Giang Trung thành, là người phụ trách quân đội hay là một tên trưởng bối, Vệ Ưng đều là nhân vật đáng tôn kính.

“Này, gặp mặt không chào hỏi sao?” Tưởng Phóng chảnh chọe nhìn Giang Khải.

Lúc này Giang Khải mới lấy lại tinh thần, “Ta và ngươi không quen.”

Lộ Tuấn mỉm cười nói với Tưởng Phóng, “Tưởng lão đệ, người bình thường thấy Chiến Thần điện các ngươi không nói là e ngại, cũng là tất cung tất kính, tiểu tử này hay lắm, còn chảnh hơn cả các ngươi.”

Tưởng Phóng cười nói, “Đúng là rất chảnh… Nhưng hắn cũng có vốn liếng để chảnh.”

Tiểu Hắc khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ta vừa trở về ngươi đã lôi kéo ta đến tìm hắn, ngươi cũng quá nể mặt hắn.”

Tưởng Phóng nghiêm túc nói, “Mặc kệ thực lực của hắn như thế nào, nhưng một trận chiến ở Vĩnh Đống đảo này, hắn đáng để Tưởng Phóng ta tôn trọng. Giang Khải, ngươi còn chưa ăn cơm đi, ta muốn mời ngươi ăn cơm.”

Giang Khải nhìn đồng hồ, nhíu mày nói, “Chút nữa ta phải đi đón muội muội ta, ngươi tìm ta có việc gì không?”

“Vậy dẫn muội muội của ngươi cùng đi… Người bình thường muốn mời người của Chiến Thần điện chúng ta cũng không mời được, ngươi sẽ nể mặt chứ.” Tưởng Phóng thu hồi nụ cười, trầm giọng nói, “Ta thật sự có chuyện quan trọng tìm ngươi.”

Giang Khải suy nghĩ, mặc dù Tưởng Phóng là người của Huyền Vũ công hội nhưng xem ra hắn ta không có ác ý.

Hơn nữa, Lộ Tuấn và Tiểu Hắc cũng ở chỗ này, bọn họ đã dẫn hắn ta đến gặp mình nói rõ cũng tin tưởng hắn ta.

“Được. Nhưng các ngươi phải đi với ta đón xe trường học của muội muội ta trước.”

“Xe trường học trên đường?” Tiểu Hắc há to miệng, hắn ta là Chiến Thần đỉnh cấp Giang Trung thành, đi đón xe trường học… Bị người ta nhận ra sẽ rất xấu hổ…

“Có cần thay quần áo không, ta và Tưởng Phóng đang mặc quần áo Chiến Thần điện…”

“Không còn kịp nữa!” Giang Khải vừa nói vừa lùi lại, “Còn có mười lăm phút nữa muội muội ta sẽ đến. Nếu không lần sau ăn cơm cũng được, ta phải đi trước!”

Thấy Giang Khải rời đi, Tưởng Phóng và Lộ Tuấn căn bản không định quan tâm cảm nhận của Tiểu Hắc, kéo hắn ta đi theo Giang Khải xuống lầu.



Trường học của Giang Anh có xe trường học đưa đón, Giang Khải, Lộ Tuấn, Tiểu Hắc, Tưởng Phóng đứng chờ xe trường học dưới tàng cây ở điểm đỗ xe.

Người đi đường thấy Tiểu Hắc và Tưởng Phóng cũng không nhìn được tò mò nhìn qua.

“ĐM, người của Chiến Thần điện! Thật hay giả, hôm nay ta lại thấy Chiến Thần sống!”

“Chiến Thần cấp hai, Chiến Thần cấp ba… Chiến Thần cấp bậc cao nhất Giang Trung thành chúng ta hình như là Chiến Thần cấp ba đi. Trời ạ, là Chiến Thần đỉnh cấp Giang Trung thành chúng ta!”

“Vết máu trên người hắn không phải là của Thú Thần chứ!”


Bình Luận (0)
Comment