Chương 159: Cho mượn người
Chương 159: Cho mượn người
“Sao xe lại lái nhanh như vậy, xe trường học không thể chú ý đến sự an toàn của học sinh một chút sao?”
Xuyên qua cửa sổ xe còn có thể thấy tài xế xe trường học rất kích động không ngừng vẫy tay với bên ngày.
“Nghe nói tên này là một người lái xe thể thao, bây giờ lại đi lái xe trường học… Sau này phải phản ánh với trường học của bọn họ một chút.” Giang Khải nói thầm.
Điều kỳ quái hơn là, sắp vào đến trạm xe lại không giảm tốc độ!
Đúng vào lúc này, Tưởng Phóng đột nhiên hô nhỏ một tiếng, “Không tốt! Hắc Thần!”
Giang Khải còn chưa biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên trước bánh xe của xe trường học nổ vang, bịch một tiếng bánh xe trước của xe trường học đã nổ tung.
Thân xe to lớn đột nhiên nghiêng sang một bên trong lúc di chuyển với tốc độ cao, thấy xe trường học đã sắp xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Hành động của Tiểu Hắc còn nhanh hơn Tưởng Phóng, lắc người một cái đã đến bên cạnh xe trường học, hắn ta một tay kéo lại thân xe nghiêng đi của xe trường học, một tay bám vào cửa sổ xe để thân thể của mình di chuyển cùng với xe, hai chân ma sát trên mặt đất.
Tiểu Hắc đột nhiên dùng sức, cơ bắp trên cánh tay phải của hắn ta phồng lên, mạnh mẽ đẩy xe thẳng lại.
Tưởng Phóng cũng đã chạy tới, hai tay của hắn ta chống đỡ đầu xe, thân thể nghiêng về phía trước, hai chân giẫm mạnh xuống mặt đất.
Trong sự hợp lực của hai Chiến Thần, sau khi xe trường học trượt đi bảy tám mét mới vững vàng dừng lại.
Đám người Giang Khải thấy thế, lúc này mới phản ứng lại nhanh chóng chạy về phía xe trường học.
Cửa xe mở ra, hắn tìm được Anh Tử.
“Ca…” Anh Tử ngã bị thương ở thái dương còn chưa tỉnh hồn, vừa thấy Giang Khải đã nhào dến, “Ca, sao ngươi lại đến đây… Vừa rồi ta tưởng ta phải chết…”
“Không có việc gì, không có việc gì!” Giang Khải nhẹ vỗ đầu Anh Tử, an ủi, “Chúng ta xuống xe trước.”
…
Giang Khải và Anh Tử ngồi ở bồn hoa ven đường, hiện trường bị rất nhiều cảnh sát vây quanh, rất nhiều phụ huynh vội vã chạy đến đón con.
Không lâu sau, Lộ Tuấn và Tiểu Hắc đi tới.
“Vừa rồi kiểm tra một lúc, tài xế nói thắng xe đột nhiên không ăn nhưng chúng ta phát hiện phanh không có vấn đề, tài xế kia cũng không giống đang nói dối, chắc hắn sẽ không ngu đến mức hại chết cả mình… Nhưng có người ảnh hưởng đến ý thức của hắn.” Lộ Tuấn nói.
“Ảnh hưởng đến ý thức của hắn?” Giang Khải vô cùng khó hiểu nói, “Sao có thể có việc mơ hồ như thế?”
Lộ Tuấn nhìn Giang Khải một chút, muốn nói lại thôi, “Ta chỉ có thể nói, có người như Tiểu Hắc và Tưởng Phóng ở đây, vì sao lại không có người có thể ảnh hưởng đến ý thức của người khác chứ.”
“Ngươi nói là Siêu phàm chức nghiệp giả? Nhưng loại chức nghiệp nào có năng lực như vậy?” Giang Khải càng nghi ngờ hơn.
Ảnh hưởng đến ý thức của người khác hiển nhiên không phải năng lực của chức nghiệp chiến đấu, nhưng nếu Chiến Thần điện có cao thủ như vậy tồn tại, vì sao không thấy quân đội, các thế lực lớn trọng điểm bồi dưỡng chức nghiệp tương ứng chứ!
“Có một số việc bây giờ ngươi không cần phải biết, ngươi tin tưởng phán đoán của ta là được.” Lộ Tuấn nói nửa che nửa mở nhưng đã nói rõ cho Giang Khải biết không nên hỏi.
Không lâu sau, Tưởng Phóng cũng đi tới.
“Săm lốp bị người ta động chạm vào, thả bom cỡ nhỏ, xác định là cố ý.”
Lộ Tuấn đột nhiên nhìn về phía Tưởng Phóng, ý tứ sâu xa nói, “Hình như loại bom cỡ nhỏ này là sản phẩm của Huyền Vũ quân công đi… Thủ đoạn này khá quen thuộc!”
Tưởng Phóng gật đầu, “Trước đó Hoàng Đạt có một lần bị bắt vì ý định mưu sát, sau đó có người tự thú nên hắn được thả ra, lần đó dùng thủ đoạn rất tương tự, ảnh hưởng đến ý thức của tài xế, sắp đặt bom cỡ nhỏ ở săm lốp!”
“Hoàng Đạt!” Giang Khải lập tức trợn tròn mắt, ngay cả đám người Giang Anh và Lộ Tuấn cũng bị vẻ mặt của Giang Khải dọa sợ!
Bằng chứng ở ngay trước mặt, đã không cần nhiều chứng cứ hơn nữa.
Lần trước Hoàng Đạt suýt nữa giết mình, có lẽ Giang Khải có thể chịu được nhưng lần này hắn ta cũng dám động đến Giang Anh!
Rồng có vảy ngược, đại ca và Anh Tử cũng là vảy ngược lớn nhất của Giang Khải!
“Giang Khải, ngươi đừng quá gấp gáp với chuyện này, ta để cảnh sát điều tra lấy chứng cứ, ngươi đừng xúc động.” Lộ Tuấn vội vàng khuyên nhủ.
Giang Khải hơi híp mắt lại, sau đó nhắm mắt hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén lửa giận xuống.
Hắn không muốn để Anh Tử thấy được dáng vẻ này của mình.
“Ta đã biết.”
Giang Khải im lặng một lúc mới nói, “Đúng, không phải nói đi ăn cơm sao. Anh Tử, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, đi ăn cơm với chúng ta trước đã.”
…
Trong quán cơm gia đình Vị Mỹ, năm người Giang Khải tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhân viên cửa hàng cầm quyển sổ nhỏ để ghi menu ở trước mặt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào huy chương trước ngực Tiểu Hắc.
“Mấy vị, mấy vị Chiến Thần, không phải, mấy vị khách quý, muốn, muốn ăn gì?”