Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Tốc Độ Hỏa Thần

Chương 167: Tốc độ Hỏa Thần Chương 167: Tốc độ Hỏa Thần

Tên kia thân thể to lớn, chiều dài đạt đến 2.5m, màu sắc cả người giống như nham thạch, không nhìn kỹ thật sự không phát hiện được, bốn chân của nó dán vào mặt đất, kéo cái đuôi dài, thân thể uốn éo nhanh chóng nhúc nhích trên mặt đất, trực tiếp đánh tới.

Thiết giáp tích long tên là “Thiết giáp”, trên người nó bao trùm vỏ ngoài dày như là khôi giáp, nhất định phải dùng vũ khí sắc bén mới có thể công phá phòng ngự của nó.

Năng lực phòng ngự của nó tương đương với lân phiến sau lưng Song giác ngư nhân, chỉ có điều chỗ ngực bụng Song giác ngư nhân cũng không có lân phiến, chỉ cần chúng nó không kịp né tránh vẫn có thể đánh chết.

Bộ phận yếu kém của Thiết giáp tích long cũng ở ngực bụng, nhưng vấn đề chúng nó là loài bò sát, ngục bụng áp sát vào mặt đất không có cách nào trực tiếp công kích!

Thiết giáp tích long thè ra cái lưỡi thật dài, con mắt màu xám trắng kia nhìn chằm chằm Giang Khải cách nó gần nhất, nhanh chóng chạy tới!

Giang Khải vừa muốn né tránh nhưng hắn đột nhiên nhớ đến, sở dĩ đánh giá cấp bậc của Trụ Tử chỉ có cấp E, có một phần nguyên nhân rất lớn là hắn ta khó có khả năng kích hoạt trạng thái tiềm năng.

Nghĩ tới đây, Giang Khải cố ý giả vờ như không thấy Thiết giáp tích long, hắn chỉ dùng ánh mắt còn lại chú ý hành động của tích long, lúc cần thiết sẽ kịp thời để mình tiến vào trạng thái “Hư hóa”.

“Khải đội, cẩn thận!” Hồ Ngôn là người đẳng cấp cao nhất ở chỗ này, hắn ta cũng là người thứ hai phát hiện tích long.

Lấy sự hiểu biết của Hồ Ngôn với Giang Khải, năng lực quan sát của Khải đội rất mạnh, lúc trước đi săn gần như mỗi lần đầu là Khải đội phát hiện dã thú trước.

Tình huống ngày hôm nay rất hiếm thấy!

Đáng tiếc vị trí của Hồ Ngôn ở cuối cùng đội ngũ, hắn ta lại không am hiểu di chuyển, mắt thấy đã không còn kịp nữa.

Đúng vào lúc này, Viên Trụ đi theo ngay sau lưng Giang Khải đột nhiên phát ra một tiếng rít!

“A!”

Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều bị Viên Trụ dọa giật mình, một người dáng vẻ to lớn như vậy lại phát ra âm nữ cao!

Nhưng Viên Trụ hét lên thì hét lên, lần này hắn ta lại không nghĩ đến việc chạy trốn.

Hắn ta cố nén sự sợ hãi trong lòng nhảy lên thật cao, đột nhiên rơi xuống khiến mặt đất ầm vang, con Thiết giáp tích long kia trực tiếp bị đánh bay.

Giang Khải lập tức quay đầu, nâng tay lên, phi tiêu đánh ra lập tức đánh xuyên qua phần bụng của Thiết giáp tích long.

“Trụ Tử, ta không công kích điểm yếu hại, nắm bắt hoàn thành đánh giết!” Giang Khải hô lên.

Viên Trụ rút ra một thanh cự kiếm, hung ác đánh vào yết hầu của tích long.

【 Đánh giết Thiết giáp tích long 27 năm, lấy được 412 điểm kinh nghiệm. 】

【 Thu hoạch được một phần xác Thiết giáp tích long. 】

Sau khi Viên Trụ hoàn thành đánh giết, bản thân hắn ta cũng chưa tỉnh hồn, “ĐM, thứ này đột nhiên chui ra từ trong khe hở, vừa nãy khiến người ta sợ muốn chết!”

Một con “tích long” lớn như vậy đột nhiên xuất hiện thật sự hơi dọa người.

Đương nhiên, chỉ có Viên Trụ mới phát ra tiếng hét lên như thế…

“Khải, vừa rồi ngươi không thấy tích long sao? Nếu ta chậm chút nữa ngươi sẽ bị nó cắn!” Trong lòng Viên Trụ vẫn còn sợ hãi.

Giang Khải mỉm cười, “Đương nhiên ta cũng thấy được, nhưng không phải trước đó ngươi đã nói sau này ngươi bảo vệ ta sao, vậy nên ta vẫn xem bản đồ, ngươi còn có thể nhìn nó ăn ta sao?”

Viên Trụ nhíu mày, “Ta nói này Khải, ta… Ngươi không biết ta nhát gan sao?”

Noãn Noãn chạy đến, ngạc nhiên nói, “Trụ Tử, ngươi nhanh chóng xuất hiện trạng thái tiềm năng như vậy sao? Lúc ở Mãnh Hổ, khó lắm ngươi mới xuất hiện trạng thái tiềm năng một lần.”

Hiệu quả đánh bay cũng chỉ có được trong trạng thái tiềm năng.

Viên Trụ ngượng ngùng gãi đầu, “Ta cũng không biết, dù sao ta cảm thấy nó uy hiếp đến sự an toàn của Giang Khải, cho nên vừa nãy sốt ruột…”

Giang Khải mỉm cười, tuy lợi dụng tình huynh đệ giữa hắn và Trụ Tử hơi không tử tế, nhưng có lẽ hắn cũng là người hiểu phải làm thế nào để Trụ Tử phát huy tiềm năng nhất.

“Oa, Trụ Tử, ngươi thật mạnh!” Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ chạy đến, “Vừa này là quần công, cộng thêm khống chế nhóm, thật sự vô địch!”

Viên Trụ vừa được khen như thế, lập tức khôi phục lòng tin.

“Hắc hắc, bình thường, cũng chỉ thứ ba thiên hạ.”

Giang Khải trợn mắt liếc nhìn Trụ Tử, vừa rồi con hàng này gào to nhất, hiện tại lại bắt đầu khoác lác.

“Một con tích long mà thôi, có gì lợi hại chứ, đi thôi, sắp đến lãnh địa của cấp chiến tướng rồi, đến lúc đó đừng như xe bị tuột xích.”

Viên Trụ thu hồi thẻ xác giao cho Giang Khải, đội ngũ tiếp tục đi tới.

Sau khoảng mười mấy phút, phía trước xuất hiện một rừng đá.

Nơi này nham thạch san sát, rất nhiều nham thạch có to có nhỏ rải rác ở chỗ này.

Xung quanh có thể thấy được ba bốn con Thiết giáp tích long khoa trương lúc lắc thân thể, đi tới đi lui.
Bình Luận (0)
Comment