Chương 194: Lên sân (2)
Chương 194: Lên sân (2)
Đối mặt với loại reo hò này, hắn ta đã sớm thành thói quen, hơn nữa tâm tư của hắn ta không đặt ở việc tranh đoạt giải quán quân gì đó, hắn ta đang tìm đối thủ của hắn ta.
“Giang Khải còn chưa đến?” Hoàng Đạt hơi híp mắt lại, “Không phải đã biết cần đánh một trận với ta nên không dám đến chứ.”
Một tên tráng hán đứng sau lưng hắn ta cười lạnh nói, “Hoàng thiếu gia, điều này cũng bình thường, dù sao có ai không biết uy danh của ngài, Giang Khải kia dám động đến Vĩ thiếu, hắn dám động đến ngài sao?”
Hoàng Đạt hừ lạnh một tiếng, “Giang Khải, không phải ngươi không phục sao, ngươi tuyệt đối đừng làm thứ hèn nhát!”
Chờ tròn mười phút, chỉ còn năm phút nữa là tranh tài bắt đầu, Hoàng Đạt cũng hơi nóng nảy.
“Không phải thật sự không dám đến chứ…”
Vừa nghĩ đến Giang Khải lại bỏ quyền, Hoàng Đạt giận dữ gầm thét với dưới đài, “Giang Khải, tên phế vật nhà ngươi!”
Đúng vào lúc này, dưới đài đột nhiên có người trả lời hắn ta.
“Đại Hoàng, đứng trên lôi đài kêu gào gì thế? Phế vật hay không phế vật, đánh một trận mới biết được.”
Là giọng nói quen thuộc kia!
Hoàng Đạt lập tức nhìn xuống dưới đài!
Năm bóng dáng đi vào từ cửa vào đấu trường, đi lên lôi đài.
Thiếu niên đi phía trước mặc áo đen, mái tóc ngắn gọn gàng có vẻ đặc biệt già dặn, dáng người hắn cân xứng, đi lại mạnh mẽ, ánh mắt kiên định.
Sau lưng hắn là một nam tử to khỏe cao hai mét, khuôn mặt hung hãn, bì giáp màu đen trên người bao bọc cơ bắp khỏe mạnh của hắn ta, quần dài màu trắng làm nổi bật cơ bắp ở bắp đùi.
Bên cạnh tráng hán là một nữ tử dàng người tinh tế, đường cong lồi lõm, khuôn mặt tinh xảo trẻ trung, nàng theo theo quen hất nhẹ sợi tóc ở thái dương, trong lúc lơ đãng để lộ ra cần cổ trắng như tuyết, đôi mắt dưới cặp lông mi dày dài trong veo như nước lại có vẻ bướng bỉnh.
Bên cạnh nữ tử là một nam tử cao gầy để râu cá trê, chiều cao khoảng 1m82, trên người mặc trường bào màu xám, đôi mắt nhỏ hơi có vẻ xảo trá.
Người đi ngoài cùng bên trái là một nam tử dáng người rắn chắc, cao khoảng 1m7, mái tóc dài của hắn ta cũng không có cảm giác phóng khoáng mà hơi rối tung, bên hông buộc một cái hồ lô rượu, lúc bước đi lại hơi cúi đầu không thích tiếp xúc với ánh mắt của những người khác, cho người ta cảm giác như không tự tin.
Trước ngực năm người này không có huy chương đặc thù, chỉ dùng bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết một hàng chữ.
Chủ Thần – tiểu đội Hỏa Thần!
…
Giang Khải dẫn đội lên lôi đài.
Trên đường đi Hoàng Đạt nhìn chằm chằm vào Giang Khải, đôi mắt như muốn phan ra lửa.
Cho đến khi Giang Khải đi lên lôi đài, hắn ta mới dữ tợn vừa cười vừa nói, “Giang Khải, cuối cùng ta đã chờ được ngươi, ta còn lo lắng ngươi không dám đến.”
Hồng Sương nhìn chằm chằm Giang Khải, nàng kéo ống tay áo Hạ Đào, “Hạ đại ca, hắn chính là Giang Khải?”
Hoàng Đạt cũng đang nhìn chằm chằm tình huống trên đài, nhẹ gật đầu, “Không sai, tiểu tử kia lại cao lớn hơn chút, không sai, chính là hắn!”
Ở bên Lộ Tuấn và Tô Lam Lam, lúc này lại rất ngạc nhiên.
“Không phải chứ, Trụ Tử và Noãn Noãn cũng đã mặc trang bị nhị giai, bọn họ… Đã đạt đến nhị giai sao?”
“Lúc này mới hơn một tháng!” Tô Lam Lam hoảng sợ nói, “Vì sao mặc kệ là ai, sau khi đi theo hắn đều sẽ có kết quả hoàn toàn khác biệt?”
Cùng lúc đó, Lý giáo sư đã dặn dò bên dưới thêm một đối tượng đánh giá, đó chính là thiếu niên tóc ngắn kia.
Lúc này, Giang Khải thấy dưới đài có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm trước ngực mình, khẽ nhíu mày, nói khẽ với sau lưng, “Đã nói phải làm huy chương ký hiệu công hội…”
Viên Trụ nhíu mày nói, “Ngươi là hội trưởng ngươi không làm, chúng ta cũng không được phân chia chức năng trong công hội, đâu có ai quản việc này.”
Nguyễn Ngữ nói, “Huy chương của người ta có thể in dấu ở bên ngoài ngoại giáp, chỉ thiết kế đã cần mấy ngàn tinh tệ, nếu không chờ sau khi quay về ta sẽ đi làm.”
“Mấy ngàn tinh tệ làm một cái huy chương?” Giang Khải lập tức nhíu mày, suy nghĩ, “Được rồi, cứ dùng bút viết đi, dù sao cũng có thể nhìn được.”
Mấy người châu đầu ghé tai nói xong, sơ bộ quyết định kiểu dáng huy chương của Chủ Thần công hội.
Hoàng Đạt híp mắt lại, Giang Khải lại không nhìn mình!
“Giang Khải, ta đang nói chuyện với ngươi!”
Giang Khải khẽ nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Đạt hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nói chuyện với ta, ta nhất định phải để ý đến ngươi sao? Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi.”
Hoàng Đạt cười lạnh nói, “Giang Khải, nói thật ta rất thích tính cách không sợ trời không sợ đất này của ngươi, chờ đến khi ngươi quỳ xuống cầu xin ta, càng khiến người ta có cảm giác thành công!”
“Lại ngươi như ngươi căn bản không hiểu rõ ngươi chỉ có hai loại kết quả! Hoặc là thành thận tiếp nhận vận mệnh phù hợp với thân phận cho ta, ngoan ngoãn làm chó cho lão tử, hoặc là ngươi chỉ có một con đường chết!”