Chương 207: Tất cả thành viên rơi vào nghịch cảnh
Chương 207: Tất cả thành viên rơi vào nghịch cảnh
Nam tử lập tức thay đổi tuyến đường nghênh đón Nguyễn Ngữ, hai người khác thì không dừng lại chút nào, lao thẳng về phía Hồ Ngôn và Noãn Noãn!
Quả nhiên, mục tiêu của Liệp Ưng là Hồ Ngôn và Noãn Noãn!
“Giang Khải, ngươi đối chiến với Từ Phi Tường ta còn dám phân tâm, ta từng nói khi gặp lại ngươi, ta chắc chắn đánh giết ngươi!” Bên tai vang lên giọng Từ Phi Tường.
“Tiểu tử, ngươi thích dùng phi tiêu đúng không, ta cho ngươi biết, có thể đánh trúng ta coi như ta thua!”
Hai người cách nhau chỉ ba bốn mét, Giang Khải ném ra thanh Truy mệnh thứ bảy!
Thân thể Từ Phi Tường làm một cái nhảy lên quay người ở giữa không trung, phi tiêu lại sượt qua bên cạnh hắn ta!
Thấy cảnh này, dưới đài vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.
“Hình như chưa ai có thể né tránh phi tiêu của tên Giang Khải kia!”
“Ngươi cũng không xem thử đó là ai, Từ Phi Tường đó, nghe nói nhanh nhẹn bản thể của hắn đã vượt qua 300!”
“Nhanh nhẹn bản thể 300? Điên rồi sao! Vậy nếu thêm trang bị tăng cường, không phải có thể đến 350 sao?”
Cùng một chức nghiệp, thiên phú chức nghiệp khác biệt cũng dẫn đến xuất hiện đặc điểm khác biệt.
Là một Võ đồ, thiên phú của Viên Trụ có thể cho hắn ta rất nhiều khả năng phát triển, nhìn từ năng lực mà Từ Phi Tường thể hiện ra, hình như thiên phú của tên này có thể tăng nhanh nhẹn đặc biệt cao!
Từ Phi Tường dùng hai thanh đoản đao, cùng lúc hắn ta xoay tròn tránh né Truy mệnh, dựa theo xu thế xoay tròn thuận thế rút ngắn khoảng cách với Giang Khải, đánh xuống một đao.
“Toàn phong trảm!”
Đôi mắt Giang Khải trợn lên, Quỷ nhãn của hắn đã thấy Từ Phi Tường giấu giếm sát chiêu.
Nhìn như Từ Phi Tường chỉ đánh ra một đao, nhưng rõ ràng một tay khác của hắn ta đang tu lực, xem ra chiêu Toàn phong trảm này cũng không đơn giản là một đao công kích!
Chỉ có điều đôi mắt thấy được, chưa hẳn thân thể có thể né tránh.
Nhanh nhẹn của Giang Khải chỉ có 182 điểm, kém đối phương một nửa!
Từ Phi Tường bất ngờ công kích khiến Giang Khải không có thời gian đánh giết đối thủ bị Viên Trụ đánh lui, Viên Trụ đang phát động tấn công mạnh mẽ với kẻ địch trước mặt.
Trong nháy mắt đại kiếm của hắn ta hung hăng đánh xuống thuẫn bài của đối phương, người kia đột nhiên thân hình tăng vọt nhanh chóng lùi lại.
Lúc Viên Trụ công kích cũng lợi dụng Tự tại hiệp chuyển dời bảy phần thuộc tính vào lực lượng, lúc này nhanh nhẹn của hắn ta hoàn toàn yếu thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia né tránh công kích.
“Chạy?!” Viên Trụ khẽ quát một tiếng, lập tức chuyển thuộc tính đến nhanh nhẹn.
Nhưng vào lúc này đối phương đột nhiên phát động thế tấn công mạnh mẽ với Viên Trụ.
“Chỉ dựa vào ngươi còn Chiến Thần đệ nhất thiên hạ? Phế vật chết đi!” Người kia khẽ quát một tiếng, lúc chuyển thuẫn bài trong tay đã có thêm một thanh trường đao, trực tiếp bổ vào trước ngực Viên Trụ.
Viên Trụ từ bỏ nhanh nhẹn, chuyển lực lượng đón đỡ công kích.
Sau khi ngăn lại công kích, hắn ta vốn định lập tức phản kích nhưng đối phương lại kéo giãn khoảng cách…
Viên Trụ giận nói, “Đồ hèn hạ, có dám đối chiến chính diện với ta không!”
“Đánh một trận chính diện?” Người kia đứng đằng xa cười lạnh một tiếng, “Xem ra ngươi vẫn không rõ hàm nghĩa của chiến đấu sinh tử!”
“Bên thắng sống, kẻ thua chết, trên chiến trường chỉ cần có thể chiến thắng sẽ dùng tất cả thủ đoạn!”
Viên Trụ hơi ngạc nhiên, có lẽ hắn ta không hiểu đối phương đang nói cái gì… Dù sao hắn ta đang ở trong trạng thái nhận biết hỗn loạn.
“Lải nhải cả ngày, xem kiếm!” Nói xong, Viên Trụ lại giết đến.
Nhưng đối phương vẫn luôn né tránh giao thủ chính diện với Viên Trụ, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến khiến cả người Viên Trụ khó chịu đến cùng cực.
“Chiến Thần đệ nhất thiên hạ? Rác rưởi đi, lão tử đùa nghịch ngươi như làm xiếc khỉ!”
Ở một bên khác, Nguyễn Ngữ đang lao về phía mỹ nhân của hắn ta.
“Cái eo này, cái ngực này, đôi chân dài này! Ta rất thích!”
Trong mắt nam tử cường tráng này lập tức bùng lên lửa giận, mình đường đường là một nam Võ đồ lại bị Tửu quỷ đùa giỡn!
“Thứ hạ lưu, muốn chết!” Nói xong, hắn ta đâm một thương về phía bắp đùi Nguyễn Ngữ.
Không có Giang Khải giúp đỡ, một thương này không chút ngạc nhiên đâm xuyên qua bắp đùi của Nguyễn Ngữ!
“Tửu quỷ vĩnh viễn là Tửu quỷ, chức nghiệp phế vật nhất! Ngươi và chức nghiệp của ngươi mãi mãi là bùn nhão không thể trát tường, phế vật!” Người kia cười như điên nói.
Ở một bên khác, hai người Liệp Ưng đã giết đến trước mặt Hồ Ngôn và Noãn Noãn.
“Tiểu đội Hỏa Thần sáng tạo kỳ tích cái gì, ta thấy tất cả mọi người bị các ngươi lừa bịp mới đúng!” Trên mặt một người nở nụ cười lạnh.
“Một Tửu quỷ chỉ biết dục vọng tửu sắc, một Võ đồ rác rưởi cũng không biết bản thân là ai, một tên lừa đảo giang hồ, còn có một Thầy lang không có bất kỳ năng lực chiến đấu gì, chỉ dựa vào các ngươi cũng xứng đánh một trận với Liệp Ưng chúng ta!”
“Đặc biệt là hai người các ngươi, căn bản không hề có tác dụng gì!”
“Hiện tại, xem đội trưởng của các ngươi còn có thể cứu các ngươi không!”