Chương 208: Tất cả thành viên rơi vào nghịch cảnh (2)
Chương 208: Tất cả thành viên rơi vào nghịch cảnh (2)
Nói xong, hai người tăng thêm tốc độ lao về phía Hồ Ngôn và Noãn Noãn.
Chỉ vừa đối mặt, thành viên tiểu đội Liệp Ưng đã từ tiểu đội phòng thủ vững như thành đồng chia binh năm đường, đều tự tìm đến đối thủ của mình.
Trong chiến trường xung quanh, tiểu đội Liệp Ưng đã toàn diện áp chế tiểu đội Hỏa Thần.
Điều khiến Hỏa Thần càng bị động hơn là đòn sát thủ của Hỏa Thần, Cửu kiếp truy mệnh của Giang Khải lại chỉ còn hai thanh… Dù trong đó còn bao gồm một thanh Diêm Vương lệnh có uy lực kinh khủng.
Nhưng lấy thực lực của Giang Khải chỉ có thể sử dụng Diêm Vương lệnh đánh giết một mục tiêu, nhưng bây giờ toàn đội đều gặp nguy hiểm!
Mãnh Hổ Trần Nguyệt Linh hơi híp mắt lại, “Đây chính là Liệp Ưng sao? Mỗi người đều rất mạnh!”
Hoa Tử Nhan nói, “Mấu chốt là trong vô số lần thực chiến, bọn họ đã học được cách vượt qua sự sợ hãi trong lòng, mặc dù có vết xe đổ nhưng bọn họ vẫn công kích vô cùng sắc bén.”
Lý Bưu gật đầu, “Còn có chiến thuật của bọn họ, lúc trước bọn họ đã hiểu rõ đặc điểm của năm người Hỏa Thần, cũng nhận ra năng lực một mình Giang Khải có hạn, trùng hợp Từ Phi Tường có năng lực áp chế Giang Khải, trong tình huống này áp dụng cách chiến đấu toàn đội áp chế toàn diện càng khiến Giang Khải không biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Hắn chỉ có một thanh Truy mệnh, một tấm thẻ, lùi một vạn bước để nói dù Hỏa Thần thắng trận này, Giang Khải cũng dừng bước ở top 8.”
“Huống chi, hiện tại xem ra hắn không thắng được trận này!”
Từ Phi Tường ngông cuồng cười một tiếng, “Giang Khải, toàn đội các ngươi đều phải chết!”
Toàn phong trảm đã đánh tới, Giang Khải bất đắc dĩ dùng Thời gian dân cờ bạc, lập tức ném ra một thanh Truy mệnh sau cùng!
Đối mặt với Truy mệnh của Giang Khải, Từ Phi Tường cũng không dám khinh thường, cứ thế dừng thế công, Giang Khải lại nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Sau khi rơi xuống, Từ Phi Tường không hề tức giận, ngược lại trên mặt có ý cười, “Hiện tại ngươi chỉ còn lại một lá bài tẩy đi.”
“Ngươi sẽ dùng lá bài này cứu ai đây? A, đúng, cứu ai cũng giống nhau, vì sau khi ngươi không còn lá bài này, thành viên Hỏa Thần các ngươi chỉ có nước bị đập chết!”
Giang Khải hơi híp mắt lại, thì ra Từ Phi Tường vẫn đang lừa mình dùng càng nhiều Truy mệnh hơn!
Lúc này Hỏa Thần đã rơi vào thế yếu tuyệt đối, trong tay Giang Khải chỉ có một lá bài.
Đột nhiên, Giang Khải hừ lạnh một tiếng, nhếch khóe miệng, “Không bằng ta đánh cược với ngươi, ngươi có thể né tránh lá bài cuối cùng của ta hay không!”
Từ Phi Tường hừ lạnh một tiếng, “Muốn liều chết đổi ta? Hừ hừ hừ, Giang Khải ơi Giang Khải, ngươi cũng đánh giá bản thân quá cao, ta thừa nhận nhanh nhẹn của ngươi rất hiếm thấy trong cùng cấp, nhưng đừng quên ta cao hơn ngươi cả một cấp!”
“Hơn nữa, thật đáng tiếc, trước lúc này có lẽ ngươi sẽ thấy toàn bộ đồng bạn của ngươi chết thảm ở trước mặt ngươi!”
Chết thảm? Giang Khải hơi híp mắt lại.
“Thật sao? Ta lại không nghĩ như vậy.” Giang Khải chắc chắn nói.
…
Cách đó không xa, Nguyễn Ngữ nhìn bắp đùi của mình bị thương, đôi mắt trống rỗng lúc thì co vào, lúc thì phòng đại.
Hắn ta chống đỡ đứng lên, lấy ra thẻ bài trường kiếm từ trong túi, thực thể hóa rồi cầm ở trong tay.
Đối thủ của hắn ta hơi híp mắt lại, “Còn muốn vùng vẫy giãy chết? Ngươi chỉ là một Tửu quỷ, thật sự cho rằng mình có thể thắng Võ đồ sao?”
Nguyễn Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt kia không có bất kỳ dao động tình cảm gì, cứ như một người hoàn toàn khác với nam nhân kêu gào “mỹ nữ” trước đó.
Nguyễn Ngữ từ tốn nói, “Nguyễn Ngữ ta cả đời không kém ai!”
“Quan tâm ngươi là Võ đồ hay là đồ chơi gì khác, ta không sợ!”
“Hôm nay ta đứng đây nói rõ ràng, hôm nay ngươi chắc chắn phải đi theo ta, không có bất kỳ lựa chọn gì khác!”
Nam tử cường tráng này suýt phun ra một ngụm máu.
Hắn ta còn tưởng con sâu rượu này đã tỉnh rượu, không ngờ câu nói sau cùng vẫn bán rẻ hắn,
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trạng thái hiện tại của tên này hơi kỳ quái, nói hắn ta say nhưng lúc này vẻ mặt của hắn ta không giống say, nói hắn ta tỉnh lại nói ra mấy thứ lung tung rối loạn…
Hiển nhiên một Võ đồ như hắn ta sẽ không quan tâm thiên phú của một Tửu quỷ.
Tất nhiên hắn ta cũng không biết lúc này Nguyễn Ngữ đã tiến vào một trạng thái khác.
Tửu trung tác nhạc!
Trạng thái xen giữa “say” và “tỉnh”!
Ở một bên khác, Tô Noãn Noãn nhìn về phía Hồ Ngôn.
Đôi mắt Hồ Ngôn nhắm nghiền, một tay đặt thẳng ở trước ngực như đang ấp ủ gì đó.
“Hồ đại ca, bọn họ đến!” Noãn Noãn lo lắng nói.
Ngay lúc kẻ địch đã giết đến chỗ cách bốn năm mét trước mặt, Hồ Ngôn đột nhiên mở to mắt.
Khi đôi mắt của hắn ta mở ra, bầu trời trong veo trên lôi đài lại mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, cơn gió điên cuồng gào thét!
Hồ Ngôn ngửa mặt lên trời giận quát một tiếng, “Mưa đến!”
Trong nháy mắt mưa to trút xuống, nước mưa tràn ngập toàn bộ lôi đài làm tầm mắt của mọi người mơ hồ.