Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Một Chọi Một

Chương 213: Một chọi một Chương 213: Một chọi một

Giang Khải lập tức thao tác ở trên màn hình một chút, kiểm tra tình hình của đội ngũ còn lại.

Trong trận đấu mười sáu vào tám, trên cơ bản mỗi tiểu đội đều có nhân viên thương vong, nhiều có thể đạt đến bốn người, ít cũng có một hai người.

Hiện tại tiểu đội Hỏa Thần là đội ngũ duy nhất còn có đầy đủ thành viên!

“Càng đến trận chung kết, thực lực của hai bên cạnh mạnh, việc quân số giảm xuống cũng càng thường xuyên.” Tô Noãn Noãn nói, “Vận khí của chúng ta không tệ, đội ngũ Tiêu Dao trận tiếp theo giảm mất bốn người, sau khi bọn họ thấy đối thủ là chúng ta lại trực tiếp bỏ cuộc.”

“Đội ngũ khác lại không bỏ quyền, lại tranh đấu một trận chắc chắn còn xuất hiện tình huống giảm quân số, ưu thế của chúng ta sẽ càng lớn hơn!”

Giang Khải nghe xong trợn tròn hai mắt, yếu ớt nói, “Không phải chúng ta cứ thắng như vậy chứ… Đúng, tình huống Huyền Vũ – tiểu đội Liệp Báo thế nào.”

“Liệp Báo gặp Thanh Long – tiểu đội Ngọa Long đã bị đào thải.”

“Ha ha, bị đào thải rồi sao?” Giang Khải dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, hắn còn đang lo lắng gặp được tiểu đội Liệp Báo, đối phương lại giở trò gì đó, hiện tại xem ra hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.

Huyền Vũ chỉ là một trong mười công hội lớn Hoa Hạ, thực lực còn lâu mới đạt đến cấp độ thống trị thi đấu công hội.

Ngày hôm sau, tiểu đội Hỏa Thần thoải mái nghỉ ngơi ở trong trụ sở công hội một ngày, đến sáu giờ tối Giang Khải lập tức xem xét tình huống đối chiến vòng tiếp theo.

Lúc này bọn họ đã tiến vào top 4, lại thắng một trận sẽ tiến vào trận chung kết.

Đối thủ của bọn họ là tiểu đội Tâm Ma đến từ Trảm Ma, trong thi đấu top 8 bọn họ gặp tiểu đội Hoàng Đế của Hiên Viên, cộng thêm trận ác chiến trước đây khiến quân số của bọn họ giảm xuống còn bốn người.

Nếu Tâm Ma gặp những tiểu đội khác có lẽ còn đánh cược một lần, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ phải đối chiến với Hỏa Thần đủ quân số, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ quyền.

“ĐM, tiến vào trận chung kết rồi!” Viên Trụ cũng không thể tin được mình lại có vận khí tốt như vậy.

Hồ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói, “Dù bọn họ muốn đánh thật ra cũng không có chút khó khăn gì với chúng ta, chỉ có thể lãng phí thời gian.”

Điều này cũng như một phản ứng dây chuyền, Hỏa Thần dựa vào một trận tranh tài đặc sắt, trong tình huống không giảm người khiến đội ngũ khác thật sự bất lực chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng điều đáng nhắc đến là, một đội ngũ khác tiến vào trận chung kết là tiểu đội Ngọa Long, sau trận bán kết chỉ còn sót lại một người là đội trưởng của bọn họ Địch Tang.

Hắn ta lại dựa vào sức một mình đánh bại một đội ngũ ba người, thẳng vào trận chung kết.

“Địch Tang này không chỉ có huyết tính, thực lực cũng rất tốt.” Giang Khải nhíu mày nói, “Hơn nữa, sau khi hắn gặp được chúng ta lại không bỏ quyền!”

Giang Khải tự hỏi lòng mình, nếu gặp phải đội ngũ giống Thuấn Sát, Liệp Ưng, có thủ đoạn chuyên biệt để đối phó mình, vậy e rằng một mình hắn không có cách nào đánh giết ba người!

Bởi vậy có thể thấy được, Địch Tang này thật sự có thực lực cường hãn.

Ngày hôm sau, trải qua hai ngày nghỉ ngơi, toàn bộ thành viên tiểu đội Hỏa Thần tinh thần tràn đầy trực tiếp tiến và sân thi đấu khu đông.

Trận chung kết thi đấu chiến đội nhị giai được tổ chức ở đây.

Lúc bọn họ tiến vào sân bãi, khán đài nơi này đã kín người hết chỗ.

Trận tranh tài còn chưa bắt đầu, đã thấy một người đứng ở trên lôi đài.

Người này khoảng trên dưới hai mươi, mặt chữ quốc, khuôn mặt có tóc mai, để một mái tóc dài hiếm thấy, mái tóc được buộc lên cao cao.

Mặc dù là nam nhân để tóc dài nhưng hắn ta lại không cho người ta cảm giác như nữ tử, ngược lại có một loại cảm giác thoải mái.

Trên người hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, một tay cầm một thanh kiếm, hai tay khoanh trước ngực đứng nghiêm trên lôi đài, đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Chúng ta đi lên!” Giang Khải dẫn đội leo lên lôi đài.

Còn chưa đợi trọng tài nhắc lại quy định, Địch Tang đã mở mắt ra cũng đi đến trước mặt Giang Khải.

“Ngươi chính là Giang Khải?” Địch Tang hơi hất cằm lên, thản nhiên nhìn Giang Khải.

Giang Khải gật đầu, “Đúng, ngươi là Ngọa Long Địch Tang?”

“Không sai.” Địch Tang nói, “Trước khi tranh tài ta muốn nói một yêu cầu, nếu ngươi đồng ý ta sẽ tiếp tục tham gia, nếu ngươi không đồng ý ta sẽ bỏ quyền trước khi tranh tài.”

Giang Khải không hề nghĩ ngợi, “Không đồng ý.”

Lúc đầu vẻ mặt Địch Tang còn nghiêm túc, kết quả Giang Khải không hỏi một câu trực tiếp trả lời hắn ta, khiến hắn ta không thể cãi lại được.

Đã không đồng ý sẽ khiến Ngọa Long bỏ quyền, đương nhiên Giang Khải không đồng ý!

“Ngươi… Ngươi không hỏi yêu cầu là gì sao?” Địch Tang hơi xấu hổ.

Giang Khải từ tốn nói, “Hình như không cần thiết, có thể không đánh lấy được hạng nhất đương nhiên không đánh. Lại nói, thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ta lại không có chút chỗ tốt nào, ngươi nói xem sao ta phải tốn công tốn sức thỏa mãn yêu cầu của ngươi?”
Bình Luận (0)
Comment