Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Nhân Duyên Của Lão Hồ

Chương 240: Nhân duyên của lão Hồ Chương 240: Nhân duyên của lão Hồ

Móng tay thật dài của nữ nhân kia nhẹ nhàng đụng vào cổ lão Hồ!

Lão Hồ căn bản không dám động đậy, cũng không dám nhìn ra sau, vừa rồi tên này biễu diễn ra tốc độ quá kinh khủng!

Nàng dùng móng tay thật dài nhẹ nhàng lướt qua cằm, cổ của Hồ Ngôn, lại nhẹ nhàng cắt qua hộ giáp của hắn ta… Hộ giáp trực tiếp bị cắt rách không có bất kỳ trở ngại gì!

Chẳng mấy chốc, áo của Hồ Ngôn mở rộng, mặc cho ngón tay của “lang yêu” di chuyển ở bên trên.

Đột nhiên “lang yêu” mở miệng, giọng của nàng mềm mại đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

“Vẫn là ngươi thông minh, biết người ta là một con hồ ly.”

Đầu Hồ Ngôn vang lên ong ong, “Hồ, hồ ly? Vì sao lại ở trong bầy sói?”

“Bầy sói? Ha ha ha ha, chẳng lẽ ngươi không biết tất cả sinh vật ở Thái Bình sơn đạo đều là thuộc hạ của ta sao?”

Giang Khải đột nhiên bừng tỉnh.

Dám nói tất cả dã thú trong một tấm bản đồ đều là thủ hạ của mình, chỉ có… Boss bản đồ!

Giang Khải hoàn toàn không ngờ bọn họ cũng chỉ nghĩ đi ra ngoài thăng cấp bình thường, lại còn gặp phải thứ còn kinh khủng hơn Boss vương cấp… Boss bản đồ!

Dù Giang Khải đã chuyển chức nhị giai, hắn cũng tự hiểu lấy mình hắn tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của một Boss bản đồ.

“Thả hắn!” Giang Khải tức giận nói.

Ánh mắt mị hoặc của nữ nhân kia nhìn thoáng qua trên người Giang Khải, dùng giọng nói hơi điệu đà nói, “Lúc đầu mục tiêu của ta là ngươi… Nhưng so với Lừa gạt sư, ta càng thích tính mệnh hơn.”

Giang Khải trợn to mắt, đây là có chuyện gì!

“Ngươi, ngươi muốn làm gì hắn?”

Khóe miệng nữ nhân hơi nhếch lên, có một loại trêu chọc và gợi cảm trời sinh, càng khiến nam nhân nhìn cũng không khỏi tim đập rộn lên.

“Trước đó gặp được một tiểu gia hỏa kỳ quái, bổn vương cũng chủ quan lại bị nó đả thương nguyên khí, cần bổ sung một chút.”

“Đúng lúc phát hiện ba người các ngươi đang ở gần, ta liền để lang vương phát động Huyết nguyệt chi dạ, nếu không những thủ hạ ngu xuẩn này của nó khó mà thành công!”

“Lại nói, cho dù những nhân loại các ngươi bị ta hấp thu nguyên khí, qua một đoạn thời gian cũng có thể tự nhiên khôi phục, về điểm này thật sự khiến bổn vương hơi hâm mộ.”

Giang Khải nghe xong, khóe mắt giật giật.

Chẳng trách bọn họ gặp được Huyết nguyệt chi dạ, hóa ra đã sớm bị con hồ ly tinh này để mắt đến!

Bị một tiểu gia hỏa kỳ quái tổn thương nguyên khí? Thỉnh thoảng giữa dã thú cũng có tranh đấu, ví dụ như giống loài nào đó vượt giới, xâm nhập vào lãnh địa của giống loài khác.

Dù là Boss bản đồ cũng có lãnh địa của mình, nhưng rất hiển nhiên dù hồ ly này cuồng vọng cũng không gọi một Boss bản đồ khác là “tiểu gia hỏa kỳ quái”.

Ngoài ra, hồ ly tinh này muốn mượn dùng lão Hồ một lát là vì hấp thu nguyên khí?

“Hút, hút như thế nào?” Giang Khải hỏi.

Nữ nhân cười như nhánh hoa run rẩy, “Biết rõ còn cố hỏi, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?”

Giang Khải lập tức hiểu ra!

“Nghe ta nói, hắn là bằng hữu của ta, thả hắn đi! Loại việc tổn thương thân thể này để ta đến!” Giang Khải nghiêm mặt nói.

Lão Hồ lấy dũng khí, từng tấc từng tấc xoay cổ lại, trộm nhìn thoáng qua nữ nhân…

Không thể không nói, nữ nhân này quá đẹp!

Ngũ quan xinh xắn này nhìn thế nào cũng dễ nhìn như vậy, hơn nữa loại trong mị hoặc có thanh thuần, trong thanh thuần có khí chất thật sự khó mà bắt chước.

Nhìn làn da của nàng ở khoảng cách gần trắng nõn như trẻ con, thở khí như lan, dáng người nổi bật.

Lão Hồ lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía Giang Khải, “Khải đội, cái gì cũng không cần nói, ta nhận tâm ý nhưng dù sao nhưng cũng là hạch tâm của đội ngũ, việc này vẫn để lão Hồ ta đến đi! Hồ ly tinh, ta cảnh cáo ngươi, sau khi ngươi hút nguyên khí của ta nhất định phải buông tha ba người chúng ta!”

“Ha ha ha ha, không thả các ngươi thì giữ các ngươi lại ăn tết sao? Ngoan ngoãn đi theo bổn vương đi!” Nói xong, hồ ly tinh dùng một tay đặt dưới nách Hồ Ngôn, trong chớp mắt đã kéo hắn ta chui vào bóng mờ trước đó.



Huyết nguyệt chi dạ còn chưa kết thúc, lang yêu xung quanh trông coi Giang Khải và Nguyễn Ngữ.

“Mỹ nhân…” Nguyễn Ngữ trở người ôm bắp đùi Giang Khải ngủ tiếp, Giang Khải một chân đá văng hắn ta.

Lão Hồ ôm một hồ ly tinh thiên kiều bá mị, còn mình chỉ có thể ôm Nguyễn Ngữ!

Giang Khải nhìn về phía khoảng bóng mờ kia, hơi híp mắt lại, âm thầm phát động Quỷ nhãn chuyên chú.

Đáng tiếc Quỷ nhãn không có cách nào nhìn thấu khoảng bóng mờ này, cũng không biết tiến độ hút nguyên khí bên trong như thế nào.

“Ai!” Giang Khải thở dài một tiếng, “Không phải nói ngay từ đầu mục tiêu là ta sao? Có thể kiên trì một chút không!”

“Sớm biết vậy, ta không nên dùng Man thiên quá hải gì đó, sử dụng phi tiêu gì đó, có lẽ hồ ly tinh kia vẫn có thể chấp nhận.” Hiện tại Giang Khải hối hận đến ruột xanh lè.

“Thời gian dài như vậy! Hút mấy đợt nguyên khí rồi hả?! Còn chưa ra!”

“Lại nói, trước đó lão Hồ tính một quẻ, lúc huyết dịch nở rộ cũng là lúc nhân duyên buông xuống, thật sự hơi chuẩn!”
Bình Luận (0)
Comment