Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Hồ Ly Trong Bầy Sói (2)

Chương 239: Hồ ly trong bầy sói (2) Chương 239: Hồ ly trong bầy sói (2)

Đúng vào lúc này, bầy sói phát động công kích càng hung mãnh hơn.

Chỉ có điều, lần này những lang yêu này cũng không phải bốn năm con cùng nhào lên.

Chúng nó chia ra từ phương hướng khác nhau, giữa đôi bên giữ khoảng trống khá lớn, đồng thời nhào về phía ba người!

“Điều này… Quả nhiên!” Đôi mắt Giang Khải trợn to, lập tức ra tay như điện.

Vị trí lang yêu quá phân tán, không cách nào nhóm lửa phạm vi lớn, Giang Khải không tôi lửa lên Truy mệnh.

Cứ vậy, độ khó chặn đánh một con lang yêu lại tăng lên trên diện rộng, nhất định phải bạo kích mới có thể đánh giết!

Mười bảy thanh Truy mệnh bạo kích bốn lần, đánh chết bốn con lang yêu.

Đột nhiên, trong bóng tối có một con lang yêu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Khải, vung cánh tay to khỏe lên, trong nháy mắt đã có năm tia sáng lạnh chạm mặt!

Đây là con thứ năm Giang Khải đã dùng hết phi tiêu, chỉ còn lại một cái Diêm Vương lệnh sau cùng.

Nhưng mấy Tiếu nguyệt lang yêu tinh anh còn chưa ra tay, nhất là lang yêu cấp chiến tướng kia, Giang Khải không có khả năng sử dụng Diêm Vương lệnh hao phí năng lượng cực lớn vào lúc này.

Ngay trong nháy mắt lang yêu đánh tới, thân thể Giang Khải làm ra động tác rất nhỏ như muốn di chuyển sang bên tay trái, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng hắn đột nhiên thay đổi phương hướng, né tránh lang yêu kia.

“Cũng may có thiên phú Man thiên quá hải…” Giang Khải lập tức thu hồi phi tiêu đánh giết lang yêu này.

Nguyễn Ngữ tiếp tục tấn công về phía trước, mục tiêu chỉ thẳng vào con sói cái phía sau bầy sói.

“Lang vương ca ca đến đây, ngao ô!”

Giang Khải và Hồ Ngôn theo sát phía sau.

Bầy sói không nhào lên tất cả mà di chuyển theo ba người, đồng thời đang di chuyển.

Không cho Giang Khải quá nhiều cơ hội thở dốc, đợt công kích thứ ba đã đến.

Lần này, có tất cả gần ba mươi con lang yêu nhào về phía ba người Hỏa Thần từ mỗi phương hướng, chúng nó chia thành hai hàng, phía trước bốn con, phía sau có hơn hai mươi con.

Giang Khải lập tức ra tay, sau khi Truy mệnh bắn ra thành công đánh giết bốn con lang yêu hàng trước.

Nhưng lúc Giang Khải muốn tìm lại Truy mệnh, bốn phía đột nhiên truyền đến lực cản cực lớn.

Hắn tập trung nhìn kỹ, trong lòng lập tức lạnh một nửa.

Truy mệnh của hắn lại bị những con lang yêu kia dùng miệng đỡ được, lúc này đang cắn chặt không để chúng nó quay về chỗ Giang Khải.

Phải biết rằng, dã thú sẽ không muốn đi cướp Truy mệnh, chỉ có mấy người Hoàng Đạt này mới biết ngăn cản Giang Khải thu lại Truy mệnh!

Những lang yêu này đang dùng cách nguyên thủy nhất nhưng hữu hiệu nhất để khống chế Truy mệnh!

Lực cắn của lang yêu kinh người, trong chốc lát Giang Khải không cách nào cướp lại Truy mệnh!

Tiểu đội Hỏa Thần vốn đã rơi vào tuyệt cảnh, lúc này theo Truy mệnh bị mất lập tức rơi vào tuyệt cảnh lớn hơn.

“Lão Hồ, giữ chặt Nguyễn Ngữ!” Giang Khải vội vàng hạ lệnh, không có Truy mệnh, Nguyễn Ngữ cứ mạnh mẽ đâm tới như thế chắc chắn phải chết.

Lão Hồ đi lên đã cho Nguyễn Ngữ một chiêu phun sương phòng sói, sau đó vác hắn ta ở sau lưng.

“Khải đội, vũ khí!” Hồ Ngôn ném Linh Quang trường kiếm và Hàn sương đại thuẫn của Nguyễn Ngữ cho Giang Khải.

Sau khi bầy sói khống chế Truy mệnh cũng không vội tiến công, chúng nó từng bước một ép Giang Khải và Hồ Ngôn quay về, nhanh chóng quay trở về chỗ cũ.

Giang Khải cầm kiếm đề phòng bầy sói, dùng ánh mắt còn lại quan sát tình huống xung quanh.

“Chúng nó muốn đẩy chúng ta về vị trí cũ, cấp chiến tương kia vẫn đang ở nơi này!” Hồ Ngôn khẽ nói.

Giang Khải thật sự phát hiện bóng mờ cực lớn trước đó vẫn đang nằm rạp nguyên tại chỗ.

“Là muốn để lang vương của chúng nó tự ăn chúng ta?” Giang Khải cau mày nói.

Đúng vào lúc này, bóng đen kia đột nhiên động đậy.

Nói chính xác cũng không phải cả bóng đen đang động đậy, mà là một bóng người đi ra từ trong bóng tối.

Thể trạng của nàng hoàn toàn khác với những lang yêu khác, dáng người tinh tế lại đầy đặn, trên người mặc một bộ trường bào màu đỏ, bước tiến của nàng cực kỳ xinh đẹp, lúc nàng đi ra khỏi bóng đen đã lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo!

Da thịt trắng như tuyết chạm nhẹ là rách, mắt to trong veo như nước, linh động lại mị hoặc.

Sau lung nàng có một cái đuôi dài lông xù màu trắng, đường cong linh lung của nàng đang lắc lư theo tiết tấu bước chân.

Thấy “lang yêu” này đến gần, Hồ Ngôn nuốt nước bọt một cái, “Đây, đây là lang yêu? Sao lại giống hồ ly tinh vậy, thật sự muốn cái mạng già này!”

Vừa nói xong, bóng trắng này đột nhiên tăng tốc.

Tốc độ quá nhanh thật sự là trong đời Giang Khải ít thấy!

Ngay cả Quỷ nhãn chuyên chú của hắn cũng hoàn toàn không có cách nào bắt lấy bóng dáng của đối phương.

Sau khi bóng trắng lướt qua bên cạnh Giang Khải mấy giây, Giang Khải mới phản ứng được, hắn vội vàng nhìn sang bên cạnh phát hiện nơi đó chỉ có Nguyễn Ngữ co quắp ngã trên mặt đất, Hồ Ngôn đã biến mất.

“Lão Hồ!” Giang Khải trợn to mắt quay người nhìn.

Lúc này, lão Hồ đang đứng trước mặt “lang yêu” kia.
Bình Luận (0)
Comment