Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Bị Ngược Sát (2)

Chương 267: Bị ngược sát (2) Chương 267: Bị ngược sát (2)

Lực lượng của người này lớn đến kỳ lạ, hai cánh tay như kìm nhổ đinh giữ chặt lấy Giang Khải.

“Sáo mã thằng!” Tên thợ săn lúc trước lao đến trước mặt Giang Khải, ném dây thừng ra ngoài, thấy đã sắp bắt được Giang Khải!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Khải khẽ quát một tiếng, “Thần uy hoàn, thu!”

Vầng sáng trên đỉnh đầu Giang Khải lập tức bao trùm vào tên nam tử sau lưng, lập tức nhanh chóng co vào, kẹp chặt lấy cánh tay người kia, cánh tay người kia bị đau chỉ có thể buông tay.

Giang Khải tránh thoát sự trói buộc của đối phương nhanh chóng di chuyển, né tránh Sáo mã thằng, lúc nghiêng người sang tay trái và tay phải đồng thời vung ra vài thanh Truy mệnh, bắn về phía tên Thợ săn và Judo đại sư kia.

Hai người gần như đồng thời mất mạng!

Giang Khải đang muốn kéo giãn khoảng cách với người khác, dưới chân lảo đảo một cái, thân thể nghiêng sang một bên.

Hắn vội vàng lăn ra khỏi chỗ, sau khi đứng dậy quỳ một chân trên đất, đùi phải bị thương không cách nào đứng thẳng.

“Là độc dược tê liệt thần kinh!” Giang Khải nhìn vết thương một chút, hiệu quả gây tê mãnh liệt bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài từ vết thương, bắp chân bên phải của hắn đã không còn cảm giác.

Đây còn chưa phải bết bát nhất!

Trải qua thời gian dài tác chiến, sử dụng Truy mệnh tôi lửa rất nhiều lần, năng lượng của Giang Khải tiêu hao rất nhiều, tình trạng của hắn đã gần đến cực hạn.

Viên Trụ, Noãn Noãn lo lắng nhìn Giang Khải.

Thực lực những người trong khu vực công cộng đều rất mạnh, nhất là những người ở cứ điểm này còn có thực lực mạnh hơn một chút, Giang Khải đánh chết hơn ba mươi người, cộng thêm trúng độc khiến thể lực đã đạt đến cực hạn!

“Khải, đi mau! Đừng quản chúng ta!” Viên Trụ nâng cao giọng hô to.

Noãn Noãn nhìn về phía Viên Trụ, rõ ràng tên này sợ muốn chết nhưng vẫn để Giang Khải rời đi… Có lẽ đây chính là huynh đệ!

Hiện tại Giang Khải trúng độc, nếu mình ở đó có thể giải độc giúp hắn nhưng trạng thái hiện tại của nàng đã không cách nào sử dụng Y giả nhân tâm khôi phục thể lực giúp Giang Khải.

“Giang Khải, đi mau!” Noãn Noãn cũng hô lên.

Nhưng kẻ địch cũng không vì Giang Khải bị thương mà dừng công kích, ngược lại bọn họ thấy Giang Khải trúng độc cũng nhanh chóng tiến lên.

“Đừng giết ngay, để hắn hưởng thụ tử tế một chút!”

“Ha ha ha ha, lại nhảy đi, lại cuồng đi! Ngàn đao băm xác hắn đi!”

“Chặt hắn thành thịt nát! Cho ngươi không biết lượng sức, đây là kết cục khi ngươi đến cứu người!”

Một đao đâm xuyên qua bả vai Giang Khải, một kiếm cắt vào lồng ngực Giang Khải, từng chùy nện vào đỉnh đầu của hắn.

Máu tươi nổ tung trong đám người!

Trong chốc lát, mười tám loại vũ khí điên cuồng đánh về phía Giang Khải, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, gần như muốn tháo Giang Khải thành tám khối!

Trong mắt Viên Trụ và Tô Noãn Noãn chỉ còn lại sự hoảng sợ!

“Khải!” Viên Trụ và Noãn Noãn phát ra tiếng gào thét tan nát cõi lòng!



“Giang Anh!” Bạn cùng bàn với Giang Anh đột nhiên phát hiện nàng dựa đầu vào vai mình, nhìn kỹ Giang Anh đã ngất đi.

“Ấn huyệt nhân trung!” Có bạn học vội vàng đi tới giúp đỡ.

Giang Lan ngồi trên giường bệnh, một tay đỡ ngực run lên nhè nhẹ, hắn ta nhìn hình ảnh trong video đã rơi nước mắt như mưa.

“Khải! Khải!”

Đại sảnh đăng nhập số 18, thời gian như dừng lại vào lúc này, mặc kệ là người chờ đăng nhập, thậm chí quân nhân phụ trách duy trì trật tự cũng quên mất nhiệm vụ của mình.

Bọn họ ngửa đầu nhìn hình ảnh trong màn hình công cộng, như từng bức tượng hóa đá.

Sắc mặt Tô Lam Lam trắng bệch, cả người run rẩy, hai hàng nước mắt rơi xuống khuôn mặt.

“Giang Khải…”

Nàng không ngờ có một ngày mình sẽ cảm thấy đau lòng như thế vì người này bị loạn đao chém giết… Cứ như một đao một kiếm kia đang chặt vào trên người mình.

Vệ Ưng ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt đục ngầu bị nước mắt che mờ, hắn ta đứng bật dậy, trên mặt đầy vẻ tức giận.

“Đồ chó hoang, Vệ Ưng ta nhớ kỹ món nợ hôm nay, sớm muộn cũng có một ngày ta bắt các ngươi trả lại gấp trăm lần!”

Hoa Thiên Thần nhìn hình ảnh trong video, im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, hắn ta hạ giọng, giọng nói còn hơi run rẩy, “Kế hoạch B còn mấy phút nữa?”

Khuôn mặt Điền Phong cũng như hàn sương, “3 phút 23 giây.”

Hoa Thiên Thần hơi híp mắt lại, “Kế hoạch B lần này nhất định phải thành công! Ta muốn bọn họ trả giá đắt!”



Noãn Noãn và Trụ Tử khóc đến mức không muốn sống, nhưng khóc một lúc hai người đột nhiên phát hiện đôi chân vẫn luôn lơ lửng giữa trời lại chạm vào mặt đất.

Sau khi hai người cực kỳ đau lòng lại nhìn nhau, lúc này mới phát hiện hai người bọn họ đã quay về mặt đất.

“Hả?”

Bọn họ vội vàng nhìn về phái dây thừng.

Lúc trước một đầu cái nút vẫn luôn ở trên cành cây, lúc này dây thừng đang nằm trong tay một người.

Thấy người kia, Viên Trụ và Noãn Noãn đều sợ ngây người.

Bọn họ lại vội vàng nhìn về phía người bị vây đánh trong chiến trường, càng là vẻ mặt mơ hồ.
Bình Luận (0)
Comment