Chương 268: Ba đại cường giả
Chương 268: Ba đại cường giả
Giang Khải thấy hai người an toàn hạ xuống đất, khập khiễng đi đến bên cạnh Tô Noãn Noãn, nhìn một đám người đang điên cuồng trút giận trong chiến trường, khẽ khàng nói, “Làm gì, hai người các ngươi nhìn nghiện rồi hả?”
“Giang Khải, điều này… Điều này…” Viên Trụ quay đầu qua lại cứ như trống lúc lắc, cả người đều trong trạng thái mơ hồ.
Tô Noãn Noãn cũng không tốt hơn nhìn chằm chằm Giang Khải, mặt đã sắp áp vào mặt Giang Khải.
Khuôn mặt Giang Khải đen sì, “Đại tỷ, ta biết ta rất đẹp trai nhưng bây giờ không phải lúc mê trai, làm phiền ngươi giải độc cho ta trước được không?”
“Ta thật sự không nói đùa, hiện tại toàn bộ đùi phải của ta cũng không động đậy được! Vô cùng nghiêm trọng!”
Tô Noãn Noãn trợn to mắt, “Ngươi… Hắn… Các ngươi…”
Giang Khải lo lắng nói, “Đó là thế thân của ta, ta đã lên nhị giai, kỹ năng chức nghiệp Lừa gạt sư nhị giai, Thế thân lừa gạt! Nhanh chóng làm việc chính được không! Không nhanh chút, chân trái của ta cũng tê liệt! Rất gấp!”
“Lừa gạt sư…” Đầu óc Tô Noãn Noãn vang lên ong ong.
Con hàng này không phải Dân cờ bạc sao? Vì sao sau khi lên nhị giai lại thành Lừa gạt sư?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự xứng với chức Lừa gạt sư.
Ngay cả người mình cũng lừa!
Cũng không biết vì sao Tô Noãn Noãn đột nhiên không muốn trừ độc cho tên này.
Vừa rồi mình khóc đến trời đất tối tăm, đau lòng gần chết, hận không thể khóc đến tan nát cõi lòng.
Một giây sau, con hàng này cứ như một người không có chuyện gì, chẳng những vụng trộm cứu nàng và Trụ Tử, còn nhảy nhót tưng bừng không ngừng thúc giục yêu cầu mình trừ độc…
“Đại tỷ!”
“Ai là đại tỷ của ngươi!” Tô Noãn Noãn trợn to mắt nhìn Giang Khải, “Ngươi không cởi trói cho ta, ta giải độc thế nào!”
Lúc này Giang Khải mới nhớ đến tay chân Tô Noãn Noãn còn bị trói, hắn vội vàng dùng Truy mệnh cắt dây thừng.
Lúc này Tô Noãn Noãn mới đưa tay ra, sau khi quan sát vết thương của Giang Khải một chút lại lấy ra một dược phẩm màu hồng, vẩy bột phấn màu hồng bên trong vào vết thương.
“Tốt hơn nhiều…” Giang Khải thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đây là thuốc giải độc nhằm vào độc dịch tê liệt thần kinh đặc biệt, sẽ nhanh chóng thuốc độc. Ta cũng xử lý khử trùng giúp ngươi.” Tô Noãn Noãn cột băng vải lên vết thương của Giang Khải.
Nhưng lúc xử lý thương thế ở bắp chân Giang Khải, nàng lại thấy sau lưng Giang Khải cũng có hai vết máu.
“Sau lưng ngươi…”
“Bị Judo đại sư làm bị thương…” Giang Khải hung hăng nói, “Đợi lát nữa dạy dỗ hắn!”
Viên Trụ nhảy đến bên cạnh Giang Khải, “Khải, nhân lúc bọn họ không phát hiện chúng ta, chúng ta nhanh chóng chạy đi! Nếu đội ngũ khác chạy đến, chúng ta chắc chắn phải chết!”
Tô Noãn Noãn cũng nói, “Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phát hiện đó là thế thân của ngươi, thể lực của ngươi còn thừa không nhiều lắm, đánh không lại nhiều người như vậy!”
Giang Khải trợn mắt liếc Viên Trụ một cái, vốn muốn chọc hắn ta vài câu nhưng thấy cả người hắn toàn là vết thương lại không nỡ, “Chờ ta giữ chân bọn họ, các ngươi lập tức quay về cửa đăng nhập, ta sẽ đến ngay.”
“Bây giờ ngươi còn có thể đánh?” Viên Trụ không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Khải.
Thực lực của Giang Khải có cao hơn vẫn là nhị giai, thể lực và tinh thần lực của hắn cũng có lúc hao hết.
“Hiện tại không đánh nổi, đợi lát nữa là được.” Giang Khải từ tốn nói, nói xong hắn lại cắt dây thừng trên người Viên Trụ, “Trụ Tử, dẫn Noãn Noãn chạy đi, người khác cứ giao cho ta!”
“Nghỉ ngơi trước đã, chờ bọn họ phát hiện các ngươi, các ngươi lại chạy!”
Những người kia điên cuồng công kích thế thân của Giang Khải một trận, thế thân đã trở nên máu thịt be bét, không biết trên người có bao nhiêu vết thương.
Đúng vào lúc này, một tên kiếm khách vô tình quay đầu lại, lần này quay đầu lại đã thấy Viên Trụ và Tô Noãn Noãn đang ngồi bên cạnh… Giang Khải!
“Điều này…” Người kia lại nhìn “Giang Khải” trước mặt một chút, trên mặt đầy ngạc nhiên.
Nhưng hắn ta cũng không ngốc, lập tức nghĩ đến một loại khả năng.
Một loại kỹ năng phân thân nào đó!
“Đừng đánh nữa, chúng ta bị hắn lừa, hắn ở kia!” Kiếm khách hô to một tiếng thu hút sự chú ý của đồng bạn khác, tất cả mọi người quay đầu nhìn.
Giang Khải lập tức đứng dậy, nói với Viên Trụ và Tô Noãn Noãn, “Đi mau!”
“Khải!” Tô Noãn Noãn lo lắng nhìn Giang Khải.
“Đi!” Giang Khải đẩy hai người đi, “Tin tưởng ta! Nếu hiện tại các người không đi, chúng ta cũng phải chết ở đây!”
Viên Trụ kéo Tô Noãn Noãn lại, hai người nhanh chóng bỏ chạy về phía sau lưng Giang Khải.
“Đừng để bọn họ chạy!” Kiếm khách lao lên trước tiên, “Đừng sợ, tên này đã đánh không nổi nữa, giết!”
Đối mặt với rất nhiều người chạy đến, Giang Khải hừ lạnh một tiếng, quát khẽ, “Thế thân, về!”
Thế thân lừa gạt bị đánh máu thịt be bét trên mặt đất đột nhiên hóa thành một trận khói bụi, biến mất nguyên tại chỗ.
Cùng lúc đó, Giang Khải cảm giác được thể lực, tinh thần lực của mình lập tức khôi phục!