Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Ba Đại Cường Giả (2)

Chương 269: Ba đại cường giả (2) Chương 269: Ba đại cường giả (2)

Hiệu quả tê liệt trên đùi cũng đã biến mất, hiện tại trạng thái của hắn chỉ kém hơn lúc vừa đi vào khu vực công cộng một chút, dù sao thương thế trên người vẫn có chút ảnh hưởng.

“Nhìn như vậy, hiệu quả hồi phục của Thế thân lừa gạt còn mạnh hơn hồi phục cấp tốc.” Giang Khải không khỏi than thở.

Lúc đối phương tiến vào tầm bắn của Giang Khải, Truy mệnh tôi lửa trong tay hắn đã bắn ra.

Lãng nhân thích khách xông lên phía trước ngăn cản hai thanh phi đao, tuy nhiên lại không ngăn cản được sau đó.

Trên người hắn ta lập tức phủ lên một lớp lửa thật mỏng.

Đến bây giờ đã không có ai khinh thường đốm lửa yếu ớt kia nữa, chỉ cần thân thể dính phải ngọn lửa thường sẽ biến thành một quả cầu lửa khổng lồ trong mấy giây, cả người bị đốt thành tro bụi!

“Không! Hắn, hắn còn có thể dùng ra kỹ năng này? Không có khả năng!”

Quả nhiên, còn chưa đợi hắn ta chuẩn bị kỹ càng, ngọn lửa trên người hắn ta đột nhiên tăng mạnh gấp trăm lần, cả người kiếm khách hóa thành một quả cầu lửa trong lúc lao đi, sau khi lao ra mấy bước đã hóa thành tro tàn…

Thấy cảnh này, bước chân của những người khác không khỏi chậm lại, bọn họ hoảng sợ nhìn nam tử Hoa Hạ trước mặt.

Lực chiến đấu của tên này đột nhiên khôi phục rồi sao?

Bóng dáng Viên Trụ và Noãn Noãn còn có thể thấy được lờ mờ, nhưng người này chặn ở phía trước như một ngọn núi cao không thể vượt qua!

Khóe miệng Giang Khải hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng, “Vừa rồi giết ta, các ngươi phấn khởi lắm mà, sao hiện tại lại tắt lửa rồi.”

Một tên da trắng nhìn chằm chằm Giang Khải, lớn tiếng vặn hỏi, “Ngươi không thể là chức nghiệp nhị giai, chức nghiệp nhị giai sao lại có được lực chiến đấu khủng bố như thế!”

Ánh mắt Giang Khải nhìn về phía người kia, cười lạnh một tiếng, “Cho nên các ngươi đang sợ ta?”

Người kia không khỏi lùi lại nửa bước.

“Quả nhiên là sợ… Nhưng ta cũng không định buông tha các ngươi, hôm nay các ngươi đều phải chết!”

Đột nhiên, sau lưng những người này vang lên một giọng nói hùng hậu vang dội.

“Sợ? Ha ha ha ha ha, thật sự thú vị! Chỉ dựa vào ngươi cũng đáng để chúng ta sợ?”

Giang Khải hơi híp mắt lại nhìn về phía đám người phía sau.

Hơn hai mươi người còn lại thấy người đứng phía sau, nhao nhao lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, bọn họ tự tránh ra một con đường.

Có ba người đi ra từ trong đám người.

Người đi chính giữa là một tên da trắng, trên người đầy lông, vạm vỡ, chiều cao gần như tương đương với Viên Trụ, nụ cười trên mặt hắn ta điên cuồng mà tự tin.

Nam nhân bên tay trái hắn ta dáng người thon dài, khoảng 1m75, bên hông vác một thanh Võ sĩ đao.

Bên phải là một nữ nhân mặc Tỏa tử giáp màu bạc và áo choàng màu đen, mũ trùm che khuất khuôn mặt của nàng, một tay ưu nhã mảnh khảnh, dưới Tỏa tử giáp là váy ngắn, một đôi chân thon dài trắng nõn đặc biệt nổi bật.

Vừa thấy ba người này, Giang Khải đã thu hồi nụ cười trên mặt.

Giang Khải nghiêm nghị nói ra tên của ba người này, “Hockman, Onoda Juro, Christine!”

Hockman đi đến phía trước đám người, ngẩng đầu nhìn Giang Khải ở phía đối diện, sau đó nghiêng đầu nói với đám người sau lưng, “Gây ra tiếng động lớn như vậy, ta còn tường là đại quân xâm phạm, điều động quân phòng thủ ở những Truyền tống trận khác đến. Kết quả là một con gà yếu như thế, lại giết các ngươi thành dáng vẻ này?”

“Quả nhiên đều là một đám phế vật!”

Hockman lại nhìn về phía Giang Khải, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, “Thật đáng tiếc, hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, bằng hữu của ngươi sẽ bị đội ngũ khác chặn lại, bọn họ không có khả năng trốn thoát!”

“Về phần ngươi, hừ hừ hừ, Dã man nhân chúng ta thích nhất gặp được cường giả, gặp mạnh thì mạnh là đặc điểm lớn nhất của chúng ta, còn ngươi đã khiến ta cảm thấy hưng phấn!”

Onoda Juro tiến lên một bước, từ tốn nói, “Hockman, đừng cướp, người này là của ta!”

Hockman hừ lạnh một tiếng, “Juro, chúng ta chỉ là minh hữu tạm thời, chờ thi đấu tranh bá bắt đầu, ngươi cũng là con mồi của ta!”

“Đừng không biết lượng sức cướp người với ta, nếu không ta sẽ giết cả ngươi!”

Juro hơi ghé mắt nhìn về phí Hockman, “Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ ngươi? Ta từng nói người này là của ta, ai động vào phải hỏi đao trong tay ta trước!”

Đúng vào lúc này, nữ nhân kia đi tới.

“Dù là liên minh tạm thời cũng phiền các ngươi tôn trọng ước định của chúng ta! Nếu để tên này kéo dài thời gian, có khả năng quốc gia khác nhân cơ hội công kích, hai người các ngươi không gánh vác được trách nhiệm này!”

Lời nói của Christine thật sự khiến Hockman và Juro hơi kiêng dè.

Ngay lúc bọn họ còn đang suy nghĩ ai đến săn con mồi này, con mồi đã tự mở miệng.

“Đừng cãi cọ, thấy các ngươi tình cảm tốt như vậy, không bằng cùng đi.”

“Đến lúc đó trên đường đi cũng có bạn.” Giang Khải cười lạnh nói.

Hockman bẻ cổ lại xoay cổ tay phát ra tiếng khanh khách giòn vang, hắn ta cười lạnh nhìn về phía Giang Khải, “Xem ra đầu óc của ngươi thật sự có vấn đề, vậy ta sẽ bóp nát đầu ngươi, xem bên trong rốt cuộc đựng cái gì!”
Bình Luận (0)
Comment