Chương 286: Vận khí không tốt (2)
Chương 286: Vận khí không tốt (2)
Tô Lam Lam nói tiếp, “Nếu tấm thẻ chỉ có thể thu hoạch được từ trên người kẻ địch, vậy trận chiến sau đó thật sự sẽ rất kịch liệt.”
Xét thấy ngay từ đầu mỗi tiểu đội đều không ham chiến, đám người Tô Noãn Noãn lần lượt an toàn đến doanh địa ban đầu của tiểu đội Hỏa Thần.
Tô Noãn Noãn là người thứ nhất đến, Viên Trụ thứ hai, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ gần như đồng thời đến nơi.
Bốn người tập hợp đều thở phào một hơi.
Nhưng chẳng mấy chốc Tô Noãn Noãn đã nhíu mày, “Cho nên… Người bị giam cầm của tiểu đội chúng ta là… Giang Khải?”
“Lại là Khải đội bị giam cầm, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra hắn.”
“Lão Hồ, tính toán vị trí đại khái của Giang Khải đi!” Nguyễn Ngữ vội vàng kêu lên.
Hồ Ngôn gật đầu, “Ta cũng không biết có thể tính ra hay không nhưng có thể thử một chút.”
Nói xong, Hồ Ngôn lấy ra công cụ xem bói của bản thân, cẩn thận suy tính trên mặt đất.
Đúng vào lúc này, sau lưng bốn người Hỏa Thần đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân.
Viên Trụ vội vàng quay đầu, vừa thấy cảnh tượng trước mắt lập tức căng thẳng.
“Nguyễn đại ca, Noãn Noãn, có người đến!”
Nguyễn Ngữ và Noãn Noãn lần lượt quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một đội ngũ người da trắng đang đi về phía bọn họ, trước ngực bọn họ dùng tiếng Anh viết “Caesar công hội – tiểu đội Thánh Kỵ Sĩ”.
Đội ngũ này có tất cả năm người bốn nam một nữ, đều là kiểu dáng người cao to, trang bị hoàn mỹ, một người trong số đó bị đồng đội vác lên vai, thân thể không cách nào động đậy, chỉ có con mắt có thể di chuyển.
Nam nhân đi phía trước đội ngũ cười lạnh một tiếng, “Các ngươi cũng là đội ngũ Giang Khải đi, lúc trước hắn công phá phòng tuyến minh quân hại chúng ta mất khu vực công cộng, nhất định phải tiêu tốn rất nhiều vật tư mới có thể trao đổi danh ngạch dự thi, Simon Saier ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt!”
“Hiện tại xem ra người bị giam cầm trong tiểu đội của các ngươi chắc là Giang Khải đi, ha ha ha ha, xem ra vận khí của tiểu đội các ngươi không tốt lắm!”
“Năm người… Sao bọn họ có thể nhanh chóng tìm đồng đội như vậy?” Viên Trụ hoảng sợ nói.
Simon Saier hừ lạnh một tiếng, “Không phải Hoa Hạ các ngươi chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa sao? Thật xin lỗi, bây giờ đội hữu của ta cách ta chưa đến năm mươi mét, đây chính là khí vận mà các ngươi nói đi!”
Một người đồng bạn khác nói với đồng đội bị giam cầm, “Tom, đừng vội, lại giết bốn người này là chúng ta có năm tấm thẻ cứu rỗi, chẳng mấy chốc có thể giải trừ hiệu quả giam cầm của ngươi.”
“Lần thi đấu tranh bá này, chúng ta sẽ có một sự bắt đầu hoàn mỹ!”
Tô Noãn Noãn kéo tay áo Viên Trụ, khẽ nói, “Trụ Tử, lần này phải dựa vào ngươi!”
Hô hấp của Viên Trụ càng ngày càng gấp rút, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm bốn người tiểu tội Thánh Kỵ Sĩ.
…
Sau khi ngây người trên tàng cây nửa giờ, Giang Khải thấy một bóng dáng cách đó không xa đang đi về hướng bên này.
Hắn ta vừa đi vừa dùng trường đao chém nhánh cây xung quanh, còn thò người vào phía dưới cây đổ, dưới mặt đá tìm kiếm.
“Người đến!” Giang Khải trợn to mắt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Hai người bị giam cầm khác cũng phát hiện hành động của người kia, người trốn ở trong gốc cây lập tức nhắm mắt lại để mình càng dễ hòa vào gốc cây.
Không lâu sau, người kia đã đến trước gốc cây, một đao chém gốc cây khô này nát bấy.
“Hả? Có người! Ha ha ha ha, cuối cùng đã để ta tìm được một người!” Người kia phát ra tiếng cười như điên.
Sau khi huynh đệ trong gốc cây bị phát hiện lập tức mở to mắt, liều mạng nháy mắt với người kia.
Người kia nhíu mày, nhìn theo ánh mắt người kia.
Chẳng mấy chốc, hắn ta đã phát hiện hai người bị giam cầm khác trốn trên tàng cây.
“Khá lắm, lần này phát tài, một lần phát hiện ba người! Ha ha ha ha!”
“Bằng hữu, cảm ơn, nhưng ta cũng không định tha cho ngươi.” Nói xong, người kia giơ tay chém xuống, đánh giết nam nhân gốc cây thu hoạch được một tấm thẻ cứu rỗi.
Sau đó hắn ta lại đánh giết huynh đệ trên một thân cây khác, thu hoạch được tấm thẻ cứu rỗi thứ hai.
“Bên này còn có một người!” Người kia vừa nói vừa đi về phía Giang Khải.
Giang Khải thật sự giận mà không có chỗ trút ra, bản thân nam gốc cây trốn không tốt, sau khi bị phát hiện còn muốn kéo hai người bọn họ làm đệm lưng… Quá độc!
Ngay lúc kẻ địch từng bước một đi tới, suy nghĩ của Giang Khải xoay chuyển.
“Phải chết sao?”
Hiện tại hắn không cách nào hành động, lại đã bị kẻ địch phát hiện, trừ khi người tiểu đội Hỏa Thần chạy tới, mình còn có cách khác để sống sót sao!
Người kia cũng không nói nhảm nhiều, cầm trường đao trong tay nhảy lên thật cao, một đao chém về phía Giang Khải.
Không đúng, thân thể của ta không cách nào hành động, nhưng ý niệm của ta có thể.
Nghĩ tới đây, Giang Khải trợn mắt tròn xoe!
Ngay lúc đối phương đánh giết đến trước mặt, suy nghĩ của Giang Khải hơi chuyển động một chút, một thanh tiểu đao tản ra sương mù màu đen bay ra từ trong túi thẻ của hắn, lập tức đâm xuyên hộ giáp của kẻ địch!