Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Phản Kích Từ Đường Cùng

Chương 287: Phản kích từ đường cùng Chương 287: Phản kích từ đường cùng

Thân thể của người kia rơi xuống từ trên cao, hắn ta trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người trốn ở trong rừng cây.

“Ngươi… Ngươi gian lận?!” U oán nói ra câu sau cùng, người này nghiêng đầu một cái đã tắt thở.

Thật ra hắn ta cũng không xác định Giang Khải có phải người bị giam cầm hay không nhưng xung quanh rõ ràng có hai người bị giam cầm, nếu người kia không phải người bị giam cầm chắc sẽ trực tiếp đánh giết hai người kia.

Hơn nữa, cho đến bây giờ người kia còn trốn ở trong lá cây, cho nên trước khi chết hắn ta mới có thể đưa ra câu hỏi như thế.

Đối mặt với câu hỏi trước khi đối phương chết, trong lòng Giang Khải không có chút gợn sóng nào.

“Lão tử dựa vào bản lĩnh tìm Bug, vì sao nói ta gian lận!”

Giang Khải trơ mắt nhìn xác của người kia chậm rãi biến mất, chỉ để lại ba tấm thẻ lơ lửng ở vị trí cách mặt đất hơn một mét.

“Thẻ cứu rỗi sẽ không cùng biến mất với người chết.” Giang Khải vô cùng kích động, cứ như vậy, cho dù hắn không kịp thời thu thập thẻ cứu rỗi thì tấm thẻ cũng không biến mất.

“Diêm Vương lệnh!” Giang Khải lại dùng ý niệm khống chế phi đao đi đụng vào thẻ cứu rỗi, đưa từng tấm thẻ cứu rỗi đến trước mặt mình.

“Ba tấm… Năm tấm là có thể cứu rỗi, còn thiếu hai tấm!” Giang Khải nhìn ba tấm thẻ xanh trắng lơ lửng ở trước mặt mình, suy nghĩ lại nhíu mày, “Chờ chút, có phải vị trí này của ta quá bí ẩn không?”

Nếu trước đây không phải nam gốc cây kia để mình bị lộ, biết đâu tên lỗ mãng kia đã để lọt mất mình.

Còn thiếu hai tấm thẻ cứu rỗi là mình có thể hoàn thành việc tự cứu, khoảng cách công kích của Diêm Vương lệnh có hạn, cách duy nhất cũng là dụ người đến…

Nghĩ đến đây, Giang Khải lập tức khống chế Diêm Vương lệnh, đặt ba tấm thẻ cứu rỗi về chỗ cũ, lơ lửng ở vị trí ba bốn mét dưới tàng cây.

“Nhanh có người đến đi!” Giang Khải cầu nguyện.



Bốn người tiểu đội Hỏa Thần và bốn người tiểu đội Thánh Kỹ Sĩ gặp nhau, đôi bên đã giao thủ!

Viên Trụ nhảy lên một cái, đánh về phía trận địa địch.

“Hám địa tiễn đạp!”

Nhưng lần này Viên Trụ không đánh ra hiệu quả đẩy lui hoặc là phá giáp, Hám địa tiễn đạp biến thành kỹ năng công kích phạm vi đơn thuần.

Phạm vi công kích kém xa công kích đơn thể tổn thương cao, trong tình huống không có hiệu ứng đặc biệt khác, bốn người Thánh Kỹ Sĩ tùy tiện giải quyết công kích của Trụ Tử.

“Chỉ thế này? Các ngươi thật sự là đồng đội của Giang Khải? Xem ra Giang Khải dẫn theo bốn phế vật!” Simon Saier giận quát một tiếng, “Boris, Jessica, Robert, các ngươi đi giết ba người khác, giao hai tên to con này cho ta!”

Tiểu đội Thánh Kỹ Sĩ lập tức chia ra hành động, ngoài trừ Simon Saier, ba người khác nhanh chóng vòng qua Viên Trụ nhào về phía đám người Nguyễn Ngữ.

Tốc độ của ba người Boris cực nhanh, thân pháp nhanh nhẹn, tự rút ra vũ khí của mình nhanh chóng đánh tới.

Các quốc gia phái đội ngũ đến tham gia thi đấu tranh bá toàn cầu, thực lực đều không thể khinh thường!

Viên Trụ lo lắng nhìn sau lưng, đột nhiên một tia sáng lạnh đập vào mặt.

Viên Trụ lập tức dùng cự kiếm đón đỡ, hai thanh đại kiếm hung hăng đụng vào nhau!

Simon Saier bạo phát lực lượng, thân thể đi theo trọng kiếm cùng ép về phía Trụ Tử, khuôn mặt gần trong gang tấc hơi nhếch khóe miệng lên, có vẻ lực lượng có thừa, “Trong mắt của ngươi có sự sợ hãi!”

“Chỉ với loại mặt hàng như ngươi, còn muốn đi bảo vệ đồng đội? Ha ha ha ha, ngươi nên trốn sau lưng nữ nhân kia mới đúng!”

Viên Trụ cắn chặt hàm răng, tuy lực lượng của đối phương khủng bố nhưng hắn ta còn có kỹ năng Tự tại hiệp, tuyệt đối có thể đối phó.

Nhưng cảm giác áp lực do đối phương mang đến mới là thứ lớn nhất khắc chết Viên Trụ.

Vốn dĩ đội ngũ thiếu một người đáng tin cậy như Giang Khải, lực lượng của Viên Trụ đã yếu đi mấy phần, hiện tại lập tức bị Simon Saier hoàn toàn trấn áp trên mặt khí thế.

Sau lưng, ba người Boris đã đến gần ba người Nguyễn Ngữ.

“Hắc hắc, bọn họ có Thầy lang, chúng ta tương đương với ba đánh hai, giết!”

Hồ Ngôn lo lắng nhìn về phía Nguyễn Ngữ, con hàng này còn chưa uống rượu?

Đúng vào lúc này, Nguyễn Ngữ lấy ra Hàn sương đại thuẫn, Linh Quang trường kiếm, “Lão Hồ, Noãn Noãn, các ngươi lùi lại!”

“Nguyễn đại ca, ngươi còn chưa uống rượu!”

Nguyễn Ngữ quay đầu mỉm cười với Tô Noãn Noãn, “Nếu ta uống sẽ quên phải bảo vệ các ngươi… Đối phương có ba người, ta không thể uống!”

“Nguyễn quỷ!” Lão Hồ lo lắng hô lên.

“Lùi lại!” Nguyễn Ngữ dùng giọng nói cao hơn át đi Hồ Ngôn, “Nguyễn Ngữ… ta cả đời… Được rồi, giết!” Khẽ quát một tiếng, Nguyễn Ngữ cầm Hàn sương đại thuẫn trong tay lao về phía ba người đối phương.

“Chỉ dựa vào ngươi?” Boris hừ lạnh một tiếng, một kiếm hung hăng đánh về phía Nguyễn Ngữ.

Nguyễn Ngữ giơ Hàn sương đại thuẫn lên đón đỡ, Hàn sương đại thuẫn có phòng ngự kinh người nhưng công kích của Boris lực lượng lớn, Hàn sương đại thuẫn bảo vệ tốt việc đâm xuyên lại không phòng ngự được luồng lực lượng khổng lồ này.
Bình Luận (0)
Comment