Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Phản Kích Từ Đường Cùng (2)

Chương 288: Phản kích từ đường cùng (2) Chương 288: Phản kích từ đường cùng (2)

Bịch một tiếng, vừa đối mặt Nguyễn Ngữ đã mang theo hộ thuẫn trực tiếp bị đánh bay mười mấy mét!

Ở một bên khác, Jessica và Robert đã vòng qua Nguyễn Ngữ, lao thẳng về phía Hồ Ngôn và Tô Noãn Noãn.

Robert cầm một thanh đoản đao, chém thẳng vào đỉnh đầu Hồ Ngôn.

Đúng vào lúc này, một mặt trọng thuẫn bay đến từ nơi xa, hung hăng nện vào giữa Hồ Ngôn và Robert.

Hồ Ngôn thuận thế nhìn lại phát hiện Nguyễn Ngữ ra sức ném trọng thuẫn ra, giúp hắn ta hóa giải lần công kích này.

Nhưng thiếu đi Hàn sương đại thuẫn, cũng có nghĩa hiện tại Nguyễn Ngữ đã không có thủ đoạn phòng ngự.

“Còn dám cứu người? Nhanh cứu ngươi trước đi!” Boris đâu bỏ qua cơ hội lần này, nhanh chóng đánh về phía Nguyễn Ngữ.

Một kích trọng kiếm, Nguyễn Ngữ lấy Linh Quang trường kiếm đón đỡ, nhưng đối phương đã sớm đoán được Nguyễn Ngữ sẽ đỡ lấy, chém giết chỉ là hư chiêu.

Boris lập tức rút lui, cổ tay khẽ đảo, trọng kiếm quét thấp, quét về phía bắp đùi Nguyễn Ngữ.

Nguyễn Ngữ vội vàng lùi lại nhưng nhanh nhẹn của hắn ta không cao lắm, nhưng vẫn bị trọng kiếm làm tổn thương bắp đùi, trong chốc lát vết thương tuôn ra rất nhiều máu tươi!

Jessica tóc vàng mắt xanh, dáng người nóng bỏng nhưng ánh mắt lạnh băng khiến người ta sợ hãi.

Tay nàng cầm song đao, trực tiếp vượt qua Hồ Ngôn đâm thẳng về phía Tô Noãn Noãn!

“Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, vậy ta chỉ có thể giết ngươi thôi!” Jessica nở một nụ cười nhe răng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

“Noãn Noãn!” Viên Trụ thấy thế lao như điên về bên này.

Simon Saier cười lạnh một tiếng, “Ngớ ngẩn!”

Đồng thời vung ra trọng kiếm trong tay.

Trọng kiếm đuổi kịp Viên Trụ, để lại một vết đao thật dài ở sau lưng hắn ta, cả người ngã thẳng về phía trước bốn năm mét.

Ngay lúc Jessica sắp thành công, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Hồ Ngôn nhặt Hàn sương đại thuẫn lên chặn lại một kích của Jessica, đồng thời dựa vào cơ hội này cùng Tô Noãn Noãn lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Jessica.

Đôi bên chỉ giao chiến vài phút, Viên Trụ, Nguyễn Ngữ bị thương, Hồ Ngôn, Tô Noãn Noãn suýt bị đánh giết…

Simon Saier mở bàn tay ra, trọng kiếm bay ra ngoài bị một luồng lực hút về, hắn ta vững vàng nắm chặt chuôi kiếm, hất cằm lên, đầy khinh miệt nhìn về phía bốn người Hỏa Thần.

“Trước đó ta nghe nói tiểu đội Hỏa Thần các ngươi còn lấy giải quán quân thi đấu chiến đội của một tòa thành thị nào đó, kết quả các ngươi chỉ có thực lực này?”

“Không thể không nói, ta thật sự cảm thấy không đáng thay cho Giang Khải, hắn có chút thực lực nhưng đồng đội của hắn, ai da, một người yếu hơn một người, mặc người ta nhào nặn, không có chút tác dụng gì.”

“Các ngươi cho Giang Khải bao nhiêu lợi ích thì hắn mới bằng lòng dẫn theo một đám phế vật các ngươi… Ai, Giang Khải chết thì thôi đi, nếu hắn may mắn được đội ngũ Hoa Hạ khác của các ngươi cứu, khó khăn lắm sống sót phát hiện tiểu đội của hắn đã toàn quân bị diệt, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.”

“Lần thi đấu tranh bá này không biết còn có bao nhiêu người muốn lấy mạng của hắn, hắn lại dẫn theo một đám đồng đội rác rưởi, thật sự là tự tìm đường chết!”

Simon Saier cười lạnh vài tiếng, đang muốn hạ lệnh để đội viên đánh giết bốn người Hỏa Thần, nhưng đúng lúc này hắn ta phát hiện bốn người tiểu đội Hỏa Thần như đã trở nên hơi khác biệt.

Viên Trụ đứng lên, cho dù vết thương trên lưng rất sâu nhưng hắn ta vẫn ưỡn thẳng sống lưng.

Viên Trụ đưa lưng về phía Simon Saier, lạnh lùng nói, “Simon, ngươi nói rất nhiều người muốn giết Khải?”

“Đương nhiên, hắn làm hỏng chuyện tốt của minh quân chúng ta, ngươi cảm thấy minh quân sẽ tùy tiện buông tha cho hắn, ta có thể nói rõ ràng cho các ngươi biết, bên trong minh quân đã hạ tử lệnh, Giang Khải phải chết!”

Két, Viên Trụ nắm chặt trọng kiếm trong tay, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Ngữ cách đó không xa.

“Nguyễn đại ca!”

Nguyễn Ngữ nhìn Hồ Ngôn và Tô Noãn Noãn ở một bên khác.

Hồ Ngôn gật đầu với Nguyễn Ngữ, “Đừng lo lắng cho chúng ta, tin tưởng ta và Noãn Noãn, các ngươi buông tay đánh một trận là được!”

Nguyễn Ngữ hiểu rõ gật đầy, lấy ra hai tấm thẻ rượu, một tấm bay về phía Viên Trụ.

Hai tấm thẻ rượu đồng thời thực thể hóa, Viên Trụ và Nguyễn Ngữ ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Đội viên tiểu đội Thánh Kỵ Sĩ nhìn tình cảnh này, không khỏi cười ha hả.

“Ha ha ha, đây là muốn dùng rượu cồn để gây tê bản thân, giảm bớt cảm giác đau sao?”

“Có lẽ là rượu làm người nhát gan trở nên to gan hơn.”

“Có lẽ đang uống rượu chặt đầu.” Robert cười lạnh nói.

Hồ Ngôn lạnh lùng nhìn Robert, lắc đầu, “Có lẽ các ngươi còn chưa biết, tiểu đội Thánh Kỵ Sĩ các ngươi đã đoàn diệt!”

Vừa nói xong, toàn bộ chiến trường mây đen dày đặc, từng tia chớp to lớn cắt qua tầng mây, phát ra tiếng lôi điện ầm vang!

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, Viên Trụ và Nguyễn Ngữ sau lưng Robert đồng thời phát ra một tiếng gầm thét.

“Nguyễn Ngữ ta cả đời không kém ai!”

“Viên mỗ ta là Chiến Thần đệ nhất thiên hạ!”

Bốn người Hỏa Thần lại giao thủ với tiểu đội Thánh Kỵ Sĩ.

Chỉ là hiện tại bốn người Hỏa Thần như đột nhiên đổi sang một đội ngũ khác.
Bình Luận (0)
Comment