Chương 289: Đoàn diệt
Chương 289: Đoàn diệt
Viên Trụ xoay người lao tới Simon Saier, nhảy lên bốn, năm mét trực tiếp nện vào trước mặt Simon Saier.
Oanh một tiếng, mặt đất chấn động, lấy Viên Trụ làm trung tâm mặt đất xung quanh đột nhiên rạn nứt.
Cả người Simon Saier lại bị đánh bay!
“Điều này…” Simon Saier cũng ngây ngốc, rõ ràng tên này dùng kỹ năng giống vậy nhưng hiệu quả hai lần trước sau lại kém nhau nhiều như vậy!
Còn chưa đợi Simon Saier rơi xuống đất, thân thể cao lớn của Viên Trụ lại lấy tốc độ cực nhanh, lập tức tiếp cận Simon Saier.
“Huyền Vũ chi kiếm!”
Simon Saier lấy trọng kiếm đón đỡ, nhưng một luồng sóng khi như là một mảnh đao dẹp vô hình trực tiếp đâm xuyên qua thân thể Simon Saier.
Trong nháy mắt, hộ giáp của Simon Saier là thùng rỗng kêu to, cả người chịu một luồng lực lượng cực lớn, cả người nhanh chóng bị đẩy lùi ra sau, cho đến khi đụng gãy ba bốn gốc đại thụ!
Phù một tiếng, Simon Saier phun ra một ngụm máu tươi, hắn ta hoảng sợ nhìn Viên Trụ cách đó không xa, run giọng nói, “Thật, thật mạnh!”
Nhưng không đợi Simon Saier có cơ hội thở đốc, Viên Trụ lại giết tới.
“Chiến Thần đệ nhất thiên hạ ở đây, thần cản giết thần, Phật cản giết Phật!” Oanh một cái, trọng kiếm trong tay Viên Trụ hung hăng nện xuống.
Simon cắn răng dùng trọng kiếm của mình đón đỡ.
Nhưng công kích của Viên Trụ càng ngày càng mạnh mẽ, cả người chiến ý vô hạn, điên cuồng công kích.
Sau mấy lần công kích, Simon Saier lại không có sức chống đỡ, Viên Trụ đánh một kích chặt ngang trọng kiếm của Simon Saier, lưỡi đao đâm thẳng vào vai hắn ta!
Viên Trụ giận quát một tiếng, một chân giẫm vào trọng kiếm, lưỡi kiếm mạnh mẽ chặt đứt vai phải của Simon Saier!
Tay trái của Simon Saier giữ chặt lấy thân kiếm, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Viên Trụ.
“Công, công kích chân khí! Ngươi lại công kích chân khí!”
Thứ thật sự khiến Simon Saier bị thua chính là một kích của Huyền Vũ chi kiếm.
Với cấp bậc của Simon Saier hiển nhiên vẫn chưa rõ Huyền Vũ chi kiếm của Viên Trụ còn chưa đạt đến cấp độ có thể vận dụng chân khí, nhiều nhất chỉ có thể coi là hình thức ban đầu của chân khí.
Nhưng đối phó hắn ta dùng hình thức ban đầu đã đủ!
Ở một bên khác, Boris đột nhiên cảm giác được Nguyễn Ngữ hoàn toàn biến thành người khác.
Nguyễn Ngữ mắt say lờ đờ nhập nhèm, thân pháp lung lay sắp đổ nhưng hết lần này đến lần khác ra kiếm cực kỳ sắc bén, kiếm pháp của hắn ta lúc nhanh lúc chậm, không có dấu vết mà tìm kiếm nhưng lại mây bay nước chảy, thật sự dung hợp hoàn mỹ với thân hình của hắn ta.
Không tới hai ba lần, Boris đã bắt đầu liên tục bại lui.
Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ hoảng sợ, tức giận quát lên, “Ta gặp phải vô số Kiếm thuật sự, ngươi, kiếm thuật của ngươi còn quỷ dị hơn Kiếm thuật sư, Hoa Hạ lấy đâu ra loại chức nghiệp này!”
Nguyễn Ngữ căn bản không để ý đến hắn ta, chỉ tự múa kiếm, “Cởi áo xuống!”
Đột nhiên, Nguyễn Ngữ lấy góc độ quỷ dị xảo trá, chuẩn xác không sai đẩy cúc áo trước ngực Boris ra.
“Hắc hắc hắc, lại nhiều lông tóc thế sao? Ta thích! Cởi còn chưa đủ, lại cởi!”
Ba, lại là hai ba chiếc cúc áo bị đẩy ra.
Boris hoảng sợ nhìn nam tử Hoa Hạ trước mặt, dục vọng trong mắt tên này đã sắp tràn ra ngoài rồi.
Một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên chiếm cứ đại não của Boris.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì! Đây là thi đấu tranh bá toàn cầu, ngươi lại…”
“Hả? Không phải bên trong ngươi mặc thiếu một món chứ? A, ta hiểu, ngươi đang cố ý, đúng không, bé ngoan của ta!” Nguyễn Ngữ nhướn mày, dùng một loại ánh mắt “ta đã hiểu” nhìn Boris.
Mặc thiếu một món? Lão tử đã mặc đủ ngoại giáp, nội giáp, áo lót, còn mặc thiếu cái gì!
Nhưng ánh mắt nóng bỏng này của Nguyễn Ngữ khiến Boris cảm thấy lạnh cả người, từ đầu đến chân, bao trùm cả người, không nhịn được sợ run cả người.
Sau khi tên này uống rượu thực lực tăng vọt, đây còn chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là hắn ta lại thèm muốn thân thể của mình!
Đúng vào lúc này, trên trời đổ cơn mưa to, mưa to như là trút nước xuống.
Robert và Jessica cũng không thèm để ý cơn mưa to, điều để ý bọn họ là không biết vì sao đội trưởng Simon và Boris đột nhiên rơi vào thế yếu.
Simon càng là nguy cơ sớm tối!
Hai người nhìn nhau đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“Giết hai người kia trước, nhanh!” Robert khẽ quát một tiếng, hai người đồng thời lao về phía Hồ Ngôn và Tô Noãn Noãn.
Đúng vào lúc này, Hồ Ngôn buông Hàn sương đại thuẫn xuống, Tô Noãn Noãn nhân cơ hội xuất hiện lập tức ném ra một nắm quả cầu nhỏ màu xanh.
“Cẩn thận có độc!” Jessica lập tức mở miệng nhắc nhở.
Thầy lang luyện độc cũng không phải việc hiếm lạ gì, hai người là tinh anh cũng nhanh chóng nghĩ đến điểm này.
Thực lực của hai người này cũng khá tốt, Tô Noãn Noãn đã vật chứa Lục thủy quỷ thành quả cầu thủy tinh nhỏ màu xanh biếc, ném ra nhiều quả khiến phạm vi càng lớn, càng khó có thể né tránh.
Nhưng hai người này lại đồng thời bộc phát ra thực lực cực mạnh, tốc độ tăng mạnh trong nháy mắt.
“Hai người bọn họ là chức nghiệp Thích khách!” Tô Noãn Noãn nói chắc chắn.