Chương 299: Con lười (2)
Chương 299: Con lười (2)
Những cao thủ đỉnh cấp này tụ tập từ 18 quốc gia, mục tiêu chỉ có một là đánh giết Giang Khải!
Giang Khải cũng không biết, mình đã làm ra sự cống hiến không thể xóa nhòa trong sự hợp tác chân thành giữa các nước đồng mình.
Thấy càng ngày càng nhiều đội ngũ tụ tập lại, mọi người vô cùng tự tin với việc giết Giang Khải.
“Thật không biết tại sao đám người Hockman lại thua, nhiều người như vậy không giết được một Giang Khải?”
“Lúc đầu Giang Khải đã chạy không thoát, kết quả Hoa Hạ dẫn đầu phát động vòng tiến công thứ hai, kịp thời cứu hắn, nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng.”
“Lữ Đại Xuyên kia đã bị đội trưởng của chúng ta miểu sát, lần này xem ai còn có thể đến cứu bọn họ!”
Sau mười mấy phút, đội ngũ minh quân này đã đến gần vị trí Giang Khải.
Kura Nosuke nói với đội viên dưới tay, “Suzumiya, xem vị trí của Giang Khải.”
“Đội trưởng, ta vẫn luôn để ý, mười phút trước vị trí của Giang Khải vẫn không thay đổi chắc đang nghỉ ngơi, ở vị trí cách hai trăm mét phía trước.”
Hai trăm mét? Vậy đã gần trong gang tấc.
Đội ngũ minh quân lập tức tăng tốc độ.
Chẳng mấy chốc, căn cứ vào biểu hiện của thẻ khóa chặt, vị trí của bọn họ trùng với vị trí của Giang Khải.
Nơi này là một vùng đá lộn xộn, khắp nơi là nham thạch kích cỡ không đều tán loạn, khá là trống trải, tầm mắt không bị che đậy.
“Không phát hiện Giang Khải?”
“Đã tìm hết xung quanh, không có!”
“Thẻ khóa chặt biểu hiện ở chỗ này…”
Đúng vào lúc này, mấy đội viên cẩn thận đã nhìn mấy gốc đại thủ ít ỏi ở trong đống đá hỗn loạn này.
Những gốc đại thụ này rất kỳ lạ, thân cây to khỏe, nhánh cây có mấy dấu vết bẻ gãy, vỏ cây có dấu vết mài mòn nghiêm trọng lộ ra thịt cây cực kỳ cứng rắn.
Mấu chốt nhất là, bọn chúng lại mọc ra trên nham thạch trụi lủi.
“Những gốc cây này rất kỳ quái, dù chất liệu cứng rắn hơn cây cối bình thường nhưng cũng không thể mọc ra từ trong tảng đá chứ?”
Cây cối đẩy ra nham thạch để sinh trưởng cũng rất bình thường, nhưng cây cối mọc xuyên qua nham thạch thì điều này cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Gốc cây này rất hoàn chỉnh.” Một nữ tử nhìn một gốc cây to khỏe nhất, gốc cây này chỉ có vỏ cây hơi tróc ra, chạc cây đứt gãy rất nhỏ, hoàn chỉnh hơn gốc cây khác rất nhiều.
Lúc nàng ngẩng đầu, tò mò quan sát cây cối, “A, kỳ quái, nơi này còn có một con lười? Không phải trong thi đấu nói không có những sinh vật khác sao?”
Nói như vậy, nữ nhân kia đột nhiên phát ra một tiếng rít.
Mấy người Kura Nosuke lập tức chạy đến.
Sau khi cẩn thận quan sát, bọn họ đột nhiên phát hiện trên chạc cây này có một người đang dùng tay chân ôm chặt lấy chạc cây không nhúc nhích tí nào, đang hoảng sợ nhìn bọn họ.
Vì tên này không nhúc nhích tí nào ôm chặt thân cây như một con lười, gần như hòa làm một thể với đại thụ, không nhìn kỹ thật sự rất khó phát hiện.
“Nơi này còn có một người trốn? Chờ chút, hình như hắn là… Giang Khải?!” Có người kêu lên.
“Chính là Giang Khải! Chuẩn bị chiến đấu!”
Lúc này Giang Khải rất hoảng sợ.
Sau khi hắn bị giam cầm lần thứ hai vẫn “đi đường” theo Thạch tinh cự nhân vương cấp kia, đây cũng coi như may mắn trong xui xẻo, trong sự cố gắng bảo vệ của hắn gốc cây này vẫn không bị bẻ gãy, hắn cũng không bị phát hiện.
Nhưng Thạch tinh cự nhân lại còn biết dừng lại nghỉ ngơi.
Chỉ là cách nghỉ ngơi của bọn chúng khiến Giang Khải phải giật mình.
Theo vài tiếng ầm ầm, thân thể của bọn chúng biến thành tảng đá rải rác, tán loạn đầy đất, nếu không phải tận mắt thấy quá trình giải thể của Thạch tinh cự nhân, hắn đi qua vùng đã lộn xộn này chắc chắn không biết nơi này có Thạch tinh cự nhân.
Cây cối mà Thạch tinh cự nhân cầm trên tay cũng khảm vào tảng đá, đứng thẳng ở chỗ này như mọc ra từ nham thạch.
Thạch tinh cự nhân dừng lại nghỉ ngơi không lâu, hắn đã thấy một đám người đông đúc tiến vào cùng đá lộn xộn này.
Số lượng người đến đông đảo, Giang Khải đâu dám ra tay chỉ có thể giả vờ bọn họ không thấy mình.
Đáng tiếc, hắn vẫn bị phát hiện.
Không chỉ bị phát hiện, còn bị nhận ra!
Suzumiya tiểu đội Liệp Sát híp mắt quan sát Giang Khải một lúc, dùng giọng điệu không quá chắc chắn nói, “Tên này bị giam cầm rồi sao? Không đúng, trước đó vị trí của hắn vẫn đang di chuyển.”
Giang Khải lườm hắn ta.
Lão tử không nhúc nhích! Từ khi bắt đầu thi đấu tranh bá đến giờ, ta vẫn ngồi trên gốc cây đáng chết này đã gần ba giờ rồi!
Bí mật chưa có lời đáp lớn nhất của thi đấu tranh bá, rốt cuộc Giang Khải dẫn đầu Hoa Hạ công chiếm khu vực công cộng trước đó đang ở chỗ nào?
Bí ẩn này theo một tiếng hét của nữ tử tóc xù kia, cuối cùng đã được giải đáp!
Con lười này chưa di chuyển trong ba giờ, Giang Khải thật sự chưa di chuyển vị trí!
Trong đội ngũ minh quân còn có người nhỏ giọng nhắc nhở, “Trước đó dùng thẻ tin tức toàn bộ phát hiện gần đây có dã thú, mọi người cẩn thận một chút. Vẫn nên tranh thủ thời gian giết hắn!”