Chương 308: Hỗn chiến
Chương 308: Hỗn chiến
Đại quân Boss chỉ cách nơi này hai ngàn mét, chỉ vài phút là có thể chạy đến, ở trong tình huống này tất cả mọi người đâu dám giữ lại chút nào!
Trong chớp mắt, lực lượng các bên đã loạn thành một đống.
Hai tên Vu sư trong tiểu đội Vu Sư đồng thời ném ra Vu thuật hỏa cầu, một người đánh về phía tên Ngâm du thi nhân trong tiểu đội Sử Giả, một người đánh về phía Lữ Sùng và Hạ Lập Quốc!
Bên tiểu đội Bộ Lạc thấy loại tình huống này, lập tức liên thủ với Vu sư lao thẳng về phía tiểu đội Hồng Sắc.
“Số người Hoa Hạ nhiều nhất, diệt một tiểu đội của bọn họ trước!”
Ở một bên khác, tiểu đội Sử Giả bị công kích nhưng Vu thuật hỏa cầu là công kích tầm xa, tiểu đội Vu Sư có đủ năm người rất khó đánh giết bọn họ trong thời gian ngắn, vì vậy bọn họ lựa chọn tập kích tiểu đội Bộ Lạc.
“Bọn họ có ba tiểu đội, loại hai đội ngũ của bọn họ trước!”
Nhưng lúc bọn họ tập kích tiểu đội Bộ Lạc, Grey trong tiểu đội Điếu Ngư đã lao đến.
Mỗi người đều biết thời gian gấp gáp, chiến thuật chính là trong thời gian ngắn nhất cố gắng giảm bớt số người của kẻ địch.
Về phần cái khác đã không kịp suy nghĩ nữa.
Bên Giang Khải cũng lập tức áp dụng hành động.
“Bọn họ đánh ai, chúng ta sẽ đánh theo!” Nói xong, Giang Khải trực tiếp bắn ra mấy cái phi tiêu thẳng về phía Ngâm du thi nhân kia.
Ngâm du thi nhân cũng rất buồn bực, hắn ta chỉ là một người ca hát, kết quả một bên là quả cầu lửa, một bên là phi tiêu… Cho dù đồng đội muốn bảo vệ hắn ta nhưng hắn ta vẫn trở thành tuyển thủ đầu tiên bị đánh chết.
Sau khi Giang Khải và một tên Vu sư khác hợp tác đánh giết Ngâm du thi nhân xong, Vu sư này trở mặt không quen biết, Vu thuật pháp trượng lập tức bắn ra một luồng khí đen bay thẳng về phía Giang Khải.
“Tử linh triền nhiễu! Giết Giang Khải trước!”
Vu sư này lập tức nhận được sự hưởng ứng của rất nhiều người, dù sao trước đó Giang Khải từng đánh giết ba tên cao thủ, mọi người hiểu rất rõ thực lực của hắn.
Giang Khải vội vàng né tránh, nhưng luồng khí đen này khác với kỹ năng bình thường, sau khi thất bại không trực tiếp biến mất mà tiếp tục đuổi theo Giang Khải.
“Móa!” Đôi mắt Giang Khải trợn tròn, trong lúc nhanh chóng di chuyển cũng nhìn về phía Vu sư thi pháp.
Tên kia thi pháp tầm xa, hơn nữa không cần tiếp tục thi pháp, hiện tại hắn ta lại xoa quả cầu lửa rồi…
Giang Khải cũng buồn bực, vốn muốn đục nước béo cò kết quả mình trở thành mục tiêu kế tiếp.
“Tên này!” Giang Khải nổi giận, đang muốn ném Truy mệnh ra đột nhiên một tên Giáo đình chấp sự cầm thập tự giá màu bạc trên tay, khẽ lẩm bẩm vài câu.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu, đôi mắt bắn ra ánh sáng vàng, khẽ quát một tiếng, “Thành kính sám hối!”
Một tia sáng trắng rơi xuống theo màn trời, lập tức bao phủ vòng chung kết.
Trong nháy mắt, ngoại trừ tiểu đội Sử Giả, tất cả mọi người cảm giác được một loại cảm xúc đang xuất hiện.
Giang Khải rất muốn nói một câu, thần, xin khoan dung với ta, ta có tội, ta muốn buông bỏ đồ đao… Tuy hắn cũng không biết mình có tội tình gì, nhưng loại cảm giác tội lỗi này lại trở nên càng ngày càng mạnh mẽ.
Vậy có lẽ cũng là thủ đoạn của Giáo đình chấp sự có ảnh hưởng đến cảm xúc.
“Đây chính là Giáo đình chấp sự? Thật mạnh!” Lộ Tuấn trợn to mắt, “Ngoại trừ tiểu đội Sử Giả, hành động của những người khác đều trở nên do dự, xem ra đã bị ảnh hưởng đến tinh thần.”
Giang Khải lập tức phát động “trạng thái Tử Linh” của Tử Linh ngoại giáp, nhưng điều đáng sợ là Tử Linh ngoại giáp có thể chống đỡ công kích loại tinh thần 3 giây, lúc gặp được Thành kính sám hối không chỉ không có hiệu quả, ngược lại loại cảm xúc tội lỗi này còn tăng lên.
“Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Tử Linh còn ngoài định mức tăng thêm Thành kính sám hối?” Giang Khải cũng buồn bực.
Siêu phàm trở xuống, cơ hội giao thủ với cao thủ toàn cầu sẽ rất ít, không hiểu rõ kẻ địch tất nhiên sẽ rất bị động!
Ý chí chiến đấu của Giang Khải càng ngày càng yếu, Tử linh triền nhiễu của Vu sư đi theo như bóng với hình, tình thế càng ngày càng nguy hiểm.
Đúng vào lúc này, Giang Khải nghe được một người bên cạnh giận quát một tiếng.
“Sám hối mẹ nó, lão tử không sai! Mỹ nhân, ca ca đến đây!”
Ngay sau đó, Giang Khải đã thấy Nguyễn Ngữ cầm Hàn sương đại thuẫn trong tay lao về phía tên Giáo đình chấp sự kia.
Đúng là Nguyễn quỷ, lại có thể miễn dịch công kích loại cảm xúc cổ quái này!
Nguyễn Ngữ vừa lao ra, hai tay Viên Trụ run rẩy uống nửa bầu rượu, sau đó ném bầu rượu đi, gầm thét lên, “Viên mỗ ta là Chiến Thần hàng đầu! Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật! Giết giết giết!”
Viên Trụ xông thẳng về phía tiểu đội Vu Sư.
Nếu nói trước đó mỗi tiểu đội có chút hỗn loạn, nhưng dù sao còn có chút bố cục.
Ví dụ như công kích một người một đội, hai người một đội, hoặc là công kích mục tiêu có sự uy hiếp lớn nhất, vậy sau khi Nguyễn Ngữ và Viên Trụ uống rượu đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch này.