Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 309 - Chương 309: Hỗn Chiến (2)

Chương 309: Hỗn chiến (2) Chương 309: Hỗn chiến (2)

Hai người kia mạnh mẽ lao tới, mặc kệ gặp ai cũng muốn đánh tới…

Ba bốn mươi giây ngắn ngủi, toàn bộ vòng chung kết đã loạn thành một đống!

Một tên Thánh kỵ sĩ vừa kéo giãn khoảng cách với một tên Dã man nhân, một cánh tay to lớn trực tiếp đánh xuyên qua thân thể hắn ta từ sau lưng.

Một con vượn trắng chiều cao đến 20m cầm xác người kia lên, cho thẳng vào trong miệng!

Hộ giáp cứng rắn của Thánh kỹ sĩ ở trong miệng vượn trắng lại nhai nuốt giòn tan…

Thấy cảnh này, tất cả mọi người hít sâu một hơi!

Vương giả chân chính của vòng chung kết đã đến!

Trên toàn cầu không biết có bao nhiêu người chú ý đến trận quyết chiến cuối cùng của thi đấu tranh bá.

Sáu thể lực hỗn chiến sống chết trong khe hở đại quân Boss!

“Đây, đây cũng quá kinh khủng! Hiện tại e rằng không ai có thể đoán trước kết cục sau cùng.”

“Trận thi đấu tranh bá này quá tàn khốc, rốt cuộc quốc gia nào có thể nhận được chìa khóa khu vực thất lạc!”

Sau khi Nguyễn Ngữ nhào về phía tên Giáo đình chấp sự kia, một tên Thánh kỵ sĩ khác của tiểu đội Sử Giả lập tức kiềm chế hắn ta.

Sau khi có động đội yểm hộ, thấy tên Giáo đình chấp sự kia lại muốn lặp lại chiêu cũ, Hồ Ngôn trợn hai mắt nói với Noãn Noãn, “Noãn Noãn, ta xem thử Kỳ vũ của ta có thể phá Thành kính sám hối của hắn hay không. Nếu có tác dụng, ngươi chuẩn bị dùng độc!”

“Được, Hồ đại ca!”

“Thành kính sám hối!” Giáo đình chấp sự hoàn thành thi pháp.

Trên bầu trời, ánh sáng trắng rơi xuống, trong lòng tất cả mọi người đều thấy giật mình.

Trong tình huống hiện tại, loại ảnh hưởng cảm xúc trong phạm vị quần thể này khiến mỗi người rơi vào nguy cơ!

Nhưng trong nháy mắt lại có ánh sáng trắng rơi xuống, phạm vi bao phủ của ánh sáng trắng đột nhiên nhỏ hơn phân nửa, lại đang tiếp tục giảm bớt.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lập tức vô cùng chấn động.

Trên bầu trời, không biết từ lúc nào đã có một tầng mây đen thật dày bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ!

“Kỳ vũ!” Hồ Ngôn khẽ quát một tiếng.

Trong chốc lát, toàn bộ vòng chung kết cơn gió mạnh gào thét, mưa to như trút nước xuống!

Những cao thủ ngoại quốc đó nhìn Hồ Ngôn đơn giản như nhìn thấy một vị thần!

Tên này lại có thể dẫn tới mưa to! Hắn ta là chức nghiệp gì?

Cơn mưa to rơi xuống, không chỉ khiến Thành kính sám hối của Giáo đình chấp sự mất đi hiệu lực, đồng thời quả cầu lửa do Vu sư xoa nắn nửa ngày cũng bị dập tắt…

“Lão Hồ, làm tốt lắm!” Giang Khải vui mừng nói.

Giang Khải còn chưa nói hết câu, sau lưng đột nhiên có một bóng đen nhanh như quỷ mị đánh tới.

“Giang Khải, ngươi phải chết!” Kura Nosuke giật quát một tiếng, Thị Huyết đã ra khỏi vỏ!

“Thuấn ảnh vô địch trảm!”

Giang Khải không ngờ Kura Nosuke lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này, hơn nữa vừa ra tay đã là sát chiêu.

Tuy hắn có nhanh nhẹn cao nhưng Giang Khải cũng không có thiên phú và kỹ năng loại thân pháp, đối mặt với Thuấn ảnh vô địch trảm là sát chiêu có thể tăng thân pháp lập tức khó mà né tránh.

“Hư hóa!” Giang Khải khẽ quát một tiếng.

Ai biết Kura Nosuke lại đột nhiên thay đổi phương hướng, một kiếm đâm xuyên lồng ngực Hồ Ngôn đang thi pháp.

“Sớm biết ngươi có chiêu này, nhưng Hư hóa của ngươi lại không cứu được đồng đội của ngươi!”

“Hôm nay ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục!”

Kura Nosuke một kiếm đâm xuyên lồng ngực Hồ Ngôn.

“Lão Hồ!” Giang Khải trợn tròn mắt.

Ngay lúc hắn muốn lao về phía Hồ Ngôn, một con cự thú đột nhiên chui ra từ lòng đất, trực tiếp đánh bay Giang Khải.

Ngay sau đó, một cự trùng trăm chân mọc ra mặt người, trông như con rết chui ra từ dưới đất nhào về phía Giang Khải.

Kura Nosuke cũng bị liên lụy, lúc đang muốn rút kiếm né tránh đột nhiên bị hai tay Hồ Ngôn giữ chặt lấy thân kiếm, sau đó hai tay dùng sức để Thị Huyết đâm thủng lồng ngực của mình, lại thuận thế dùng tay phải nắm chặt cổ tay Kura Nosuke để hắn ta không cách nào tránh thoát!

Kura Nosuke tự nhận mình tuyệt đối là sự tổn tại đỉnh cấp trong nhị giai, hắn ta căn bản không để Hồ Ngôn vào mắt.

Trong suy nghĩ của hắn ta, đánh giết Hồ Ngôn không khác gì giết gà.

Nhưng hắn ta không ngờ Hồ Ngôn lại chưa chết.

Lúc Kura Nosuke ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy một đôi mắt đỏ au đang nhìn chằm chằm vào mình!

Hồ Ngôn nhìn chằm chằm Kura Nosuke, vì bàn tay dùng sức quá lớn mà hơi rung lên.

Đột nhiên, Hồ Ngôn khẽ quát một tiếng, “Noãn Noãn!”

Tô Noãn Noãn chạy đến sau lưng Hồ Ngôn, tung ra một mảnh lục châu!

Hai tay bị giữ chặt, đối mặt với lục châu đập thẳng vào mặt, Kura Nosuke lại khôi phục sự bình tĩnh.

“Cuối cùng cũng không phải chức nghiệp chiến đấu, các ngươi quá yếu!”

“Nhẫn thuật thế thân!”

Hồ Ngôn đột nhiên cảm thấy trong tay khác thường, chờ đến khi hắn ta lấy lại tinh thần đã phát hiện mình đang nắm chặt hai khúc gỗ!

Lục thủy quỷ của Tô Noãn Noãn cũng đập vào khúc gỗ này.

Một giọng nói vang lên bên cạnh Tô Noãn Noãn, “Coi như các ngươi gặp may, nếu không phải thời gian gấp gáp thì ta cũng không để hai người các ngươi chết dễ dàng như vậy!”
Bình Luận (0)
Comment