Chương 314: Bại tướng dưới tay (2)
Chương 314: Bại tướng dưới tay (2)
Noãn Noãn… Nàng vẫn không từ bỏ!
Lúc này, Kura Nosuke hơi híp mắt nhìn Giang Khải.
Trong mắt tên này lại khôi phục chút thần thái.
“Còn chưa ngỏm củ tỏi? A, là Y sư kia!” Kura Nosuke lập tức hiểu ra, sau đó cười lạnh một tiếng, “Thật sự ngu xuẩn, ngươi đã như vậy, nàng cứu ngươi còn có ý nghĩa sao? Đơn giản chỉ để ta giết ngươi một lần nữa.”
“Giang Khải, ngươi phí sức cưỡng chế kéo ta vào sân thi đấu, đơn giản là sợ ta đại khai sát giới.”
“Nhưng ngươi không ngăn cản được ta, chờ giết ngươi, ta sẽ giết chết toàn bộ người của ngươi! Hoa Hạ các ngươi đừng hòng lấy được thứ tự!”
Nói xong, Kura Nosuke lại rút ra Thị Huyết trường đao, “Lần này ta để ngươi chết đủ!”
“Thuấn ảnh vô địch trảm!”
Đúng vào lúc này, Giang Khải trợn tròn hai mắt, khẽ quát một tiếng, “Diêm Vương lệnh!”
Trạng thái hiện tại của hắn đã không cách nào phát động hai hiệu ứng đặc biệt của Diêm Vương lệnh, lần công kích này chỉ là một lần bắn ra bình thường không có gì lạ mà thôi.
Kura Nosuke cũng rất cẩn thận, cho dù Giang Khải bị gai máu cố định, bản thân cũng đã hấp hối nhưng hắn ta đối mặt với công kích của Giang Khải vẫn lựa chọn né tránh.
“Thị huyết quỷ mị!”
Bóng dáng Kura Nosuke lập tức trốn vào trong sương mù, không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi hắn né tránh Diêm Vương lệnh, một giây sau hắn ta sẽ đi đến trước mặt Giang Khải kết thúc trận chiến này!
Nhưng trên tấm Diêm Vương lệnh kia đột ngột bộc phát ra một đạo sóng kính hình cung.
Đạo sóng khí này như là một thanh đao dẹp trong suốt tràn ngập toàn bộ sân thi đấu, quét ngang qua!
Thấy cảnh này, Hoa Thiên Thần đứng bật dậy từ trên ghé, ánh mắt không thể tin nổi.
“Công kích chân khí? Điều này sao có thể!”
Điền Phong cũng trợn to mắt, “Còn không chỉ một tầng chân khí!”
Chân khí được Võ đồ gọi là sự lột xác của Võ đồ!
Võ đồ có thể dùng ra công kích chân khí và Võ đồ không thể dùng được hoàn toàn là hai chức nghiệp khác nhau.
Lần này, Diêm Vương lệnh vẫn không thể đánh trung Kura Nosuke trốn trong sương mù, hung hăng đâm vào lồng ánh sáng trên sân thi đấu.
Nhưng một lát sau khói bụi nhàn nhạt tràn ngập trong sân thi đấu đột nhiên biến mất.
Không lâu sau, bóng dáng Kura Nosuke xuất hiện trong sương mù.
Tay cầm Thị Huyết trường đao của hắn ta nâng cao quá đỉnh đầu, chân hơi cong lại, thân thể còn thể hiện ra trạng thái xông lên công kích, hắn ta chỉ cách Giang Khải hai ba mét.
Nhưng hắn ta chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích được, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Khải.
“Không, không có khả năng!” Đôi mặt Kura Nosuke trợn tròn lên, “Điều này không có khả năng!”
Giang Khải vẫn bị cố định trong gai máu, hắn yếu ớt nói, “Biết ai mới là rác rưởi chưa?”
“Kura Nosuke, nhớ kỹ, ngươi là bại tướng dưới tay Giang Khải ta!”
Đôi mắt Kura Nosuke trợn tròn, nhìn chằm chằm Giang Khải.
Một giây sau, ở bụng Kura Nosuke xuất hiện một dấu tay máu, sau đó thân trên và thân dưới tác rời, cả thân thể ngã lăn dưới đất.
Sau khi thân thể Kura Nosuke chia thành hai nửa, gai máu đâm ra từ trong thân thể Giang Khải cũng biến mất.
Giang Khải rơi xuống từ giữa không trung, ngã mạnh trên mặt đất.
Chút ít thể lực do Tô Noãn Noãn cung cấp khiến Giang Khải không chết ngay, nhưng thương thế trên người quá nặng, hắn đã không có sức lực đánh tiếp.
Lúc này lồng ánh sáng trên sân thi đấu cũng mở ra, dã thú xung quanh đã lao về phía Giang Khải.
Giang Khải trơ mắt nhìn về phía chiến trường.
Nơi này đã là một mảnh hỗn độn, rất nhiều quốc gia đều chỉ còn lại một hai người.
Nước Y, nước L, nước F, Hoa Hạ, còn lại bốn quốc gia!
Bên Hoa Hạ, Lữ Sùng, Hạ Lập Quốc đã chiến tử, Hồ Ngôn, Tô Noãn Noãn chiến tử, mình cũng chỉ có thể chờ chết.
Trụ Tử chống đỡ đến bây giờ đã máu me khắp người, vết thương chồng chất, e rằng không cách nào thoát khỏi tiểu đội Vu Sư.
“Thật xin lỗi, lần này có lẽ không thắng được…” Giang Khải yếu ớt nói.
Đúng vào lúc này, một bóng dáng như là đạn pháo bay thẳng đến từ đằng xa, nặng nề đập xuống đất.
Oanh một tiếng, bóng dáng kia trực tiếp ném ra một cái hố to trên mặt đất.
Sau một đám khói bụi, Nguyễn Ngữ lung la lung lay đứng lên.
Một cánh tay của tên này chỉ còn lại một nửa, xương cốt đã lộ ra trong không khí, trên dưới cả người dính đầy vết máu, khuôn mặt kia đã sưng vù không khác gì đầu heo.
Người bình thường chịu vết thương nặng như thế đã sớm ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhưng Nguyễn Ngữ lại còn lảo đảo đứng lên, “Cô nàng thật mạnh mẽ, thật sự kích thích!”
“Nguyễn Ngữ…” Giang Khải trợn to mắt, con hàng này còn sống?
Không lâu sau, một bóng trắng lấy tốc độ cực nhanh bắn đến từ giữa không trung.
Bóng trắng này có chiều cao không khác nhân loại bao nhiêu, nhưng lại mặc quần áo màu trắng thật dài.
Nguyễn Ngữ lập tức lao đến sau lưng một tên Thánh kỵ dĩ.
Thân thể hẹp dài của bóng trắng trực tiếp xuyên qua thân thể tên Thánh kỵ sĩ kia.