Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Thao Tác Bình Thường

Chương 321: Thao tác bình thường Chương 321: Thao tác bình thường

Giang Khải trợn tròn mắt, hoảng sợ len lén liếc nhìn Thẩm Nghệ sau lưng.

“Điều này, ác vậy sao!”

Nguyễn Ngữ thở dài một hơi, “Khổ hành tăng là chức nghiệp thích hợp với hắn nhất, điều kiện của nhà hắn không tệ không cần mang Hạch thổ ra, cho nên hắn có thể chuyên tâm tu luyện, ta đoán chắc hắn muốn tu luyện trong gian khổ, quên mất trong hiện thực không được như ý.”

Giang Khải không ngờ hội viên của mình lại gặp chuyện bi thảm như vậy.

Thất tình hơn ba mươi lần, bạn gái thành mợ, suy nghĩ đến chín nữ hài mà mình thầm mến, chút kinh nghiệm ấy đối mặt với Thẩm Nghệ căn bản không đáng nhắc đến!

Trong chốc lát, Giang Khải thay đổi cách nhìn với Thẩm Nghệ.

“Thẩm Nghệ.” Giang Khải thả chậm tốc độ, đi song song với Thẩm Nghệ, “Tốt!”

Thẩm Nghệ nhíu mày, luôn cảm thấy người hội trưởng này rất kỳ quái.

Nhưng danh tiếng của Giang Khải đã dần truyền ra trong Giang Trung thành, một vài sự tích của hắn cũng khiến Thẩm Nghệ khá tò mò.

“Hội trưởng, có người nói ngươi là chức nghiệp nhị giai mạnh nhất Hoa Hạ, là thật sao?”

Giang Khải rất vui lòng nói chuyện với vị hội viên có trải nghiệm càng bi thảm hơn, cười nói, “Đâu có chức nghiệp nào mạnh nhất, ngươi nhìn Võ đồ đi, mạnh và yếu cũng kém xa vạn dặm.”

“Chẳng lẽ những chức nghiệp bình thường đó sẽ không xuất hiện cường giả siêu cấp sao? Ta cảm thấy ít là bọn họ ít đi rất nhiều kỳ ngộ mà thôi.”

Nếu Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ không đi theo Giang Khải, có lẽ bọn họ còn đang tính mệnh cho người ta, hoặc là làm công ở thành chính, ngay cả cơ hội chiến đấu cũng không có, sao mạnh lên được.

Giang Khải nói, “Cũng như kẻ có tiền và người nghèo, kẻ có tiền vừa sinh ra trước mặt đã bày một đống lớn đồ vật cho hắn chọn, thất bại một lần còn có 99 cơ hội, nhưng người nghèo thì sao, mỗi một cơ hội đều phải liều mạng tranh giành.”

“Dù là như vậy, có khả năng sau cùng người nghèo vẫn không sống tốt bằng kẻ có tiền. Nhưng ngươi nói kẻ có tiền chắc chắn có bản lĩnh hơn người nghèo sao? Ta thấy chưa chắc.”

“Chắc nghiệp cường đại có nhiều cơ hội hơn, càng nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn, điều này lại khiến bọn họ có cơ hội thu hoạch được càng nhiều trang bị, đồ vật, tất nhiên cuối cùng bọn họ sẽ mạnh hơn chức nghiệp bình thường.”

Nguyễn Ngữ nghe Giang Khải nói vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng Thẩm Nghệ lại trợn to mắt.

Đây còn là lần đầu tiên có ngươi nói với hắn ta một cách chắc chắn như thế, mỗi người đều có được tiềm lực to lớn!

Giang Khải vỗ vai Thẩm Nghệ, vừa cười vừa nói, “Gia nhập Chủ Thần chúng ta thì không cần lo lắng gặp chuyện kỳ thị chức nghiệp, hơn nữa hiện tại công hội chúng ta cũng không có một Võ đồ, Binh lính nào.”

Thẩm Nghệ gật đầu thật mạnh.

Mục tiêu đi săn của Giang Khải là Hấp thủy quỷ ngưu.

Loại dã thú hình thể to lớn, lực lượng mạnh mẽ, thể lực dồi dào, sừng thú trên đỉnh đầu chúng nó không chỉ có năng lực đâm xuyên cực mạnh, hơn nữa có thể hấp thu và dự trữ rất nhiều hơi nước, một mặt có thể bắn ra cột nước cao áp đánh bay kẻ địch, thậm chí tạo thành gãy xương, một mặt khi bị sừng thú đâm xuyên da thịt chúng nó có thể hóa thân Vampire trong nháy mắt.

Ở Trục Lộc lĩnh, Hấp thủy quỷ ngưu là một loại dã thú khá cao cấp, kinh nghiệm khá khả quan.

Nhưng phòng ngự của Hấp thủy quỷ ngưu hơi thấp, hơn nữa là dã thú bầy đàn, hai điểm này đều là điều mà Giang Khải rất thích.

Không lâu sau, đội ngũ đi vào Thanh Sắc bình nguyên Trục Lộc lĩnh.

Ở trên bình nguyên, nhìn thoáng qua trong cỏ dại cao cao có từng bầy bóng dáng màu đen kết thành quần đội phân bố các nơi.

“Thẩm Nghệ, sau khi ta ra tay, ngươi đi theo sau lưng chúng ta bổ một đao, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.” Giang Khải nói.

Thẩm Nghệ hơi căng thẳng, tuy tiến vào Thiên Chức đã được ba bốn năm nhưng phần lớn thời gian hắn ta đều lợi dụng đặc tính của Khổ hành tăng, thông qua việc tu luyện để tăng đẳng cấp của mình, rất ít tham gia vào loại đội ngũ đi săn thăng cấp này.

“Hội trưởng, bộ trưởng, các ngươi xác định hai người các ngươi có thể đối phó chúng nó sao?” Thẩm Nghệ nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm những quái vật khổng lồ đó, “Sau khi bị sừng thú của bọn chúng đâm rách da thịt, chúng nó sẽ hút kẻ địch thành xác khô!”

Giang Khải mỉm cười, “Ngươi tự bảo vệ tốt bản thân là được. Đúng, có vũ khí không?”

“Có, có một thanh kiếm.” Thẩm Nghệ lấy ra thẻ bài, thực thể hóa thành một thanh trường kiếm.

Giang Khải khẽ nhíu mày, “Vũ khí này của ngươi mới là nhất giai, hiệu suất quá thấp, dùng cái này đi.”

Nói xong, Giang Khải ném hai thanh Võ sĩ đao cho Thẩm Nghệ.

Sau khi Thẩm Nghệ nhận lấy cẩn thận quan sát hai thanh Võ sĩ đao này.

Hai thanh vũ khí này đều là màu đỏ sậm, đều là vũ khí nhị giai, lực đâm xuyên, thuộc tính của vũ khí đều rất ưu tú.

Trên hai thanh vũ khí chia ra viết tên của bọn họ.

Trên chuôi đao thanh Võ sĩ đao màu đỏ viết “Sát Huyết”, Võ sĩ đao màu đen thì tên là “Tu La”.

Sát Huyết Tu La?!
Bình Luận (0)
Comment