Chương 327: Quang Minh công hội (2)
Chương 327: Quang Minh công hội (2)
Lưu Hiên nhìn khuôn mặt âm trầm của bốn người Giang Khải, mỉm cười càng đắc ý hơn, “Năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, ngươi xem Quang Minh công hội chúng ta tốt bao nhiêu, lại giao nhiệm vụ gian khổ như thế cho các ngươi, rất quan tâm đến các ngươi đấy.”
“Nhớ kỹ, nếu các ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, tạo ra tổn thất cho Quang Minh công hội chúng ta, hậu quả do các ngươi gánh vác!”
“Đi thôi, chuẩn bị cẩn thận đi!”
Lưu Hiên dẫn người xoay người rời đi, người sau lưng hắn ta mỉm cười, vung cánh tay hô, “Chủ Thần công hội cường đại như vậy, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Đến lúc đó xem các ngươi thể hiện, ha ha ha ha.”
Cho đến khi đám người Lưu Hiên rời đi, Giang Khải đấm một quyền về phía màn hình công cộng, Hồ Ngôn vội vàng nắm lấy nắm đấm của Giang Khải, “Khải đội, cái này rất đắt…”
Giang Khải nhìn màn hình một chút, suy nghĩ, cố kìm nén thu hồi nắm đấm.
Thẩm Nghệ còn chưa hiểu ra sao, cau mày nói, “Không phải bọn họ đang để chúng ta đi chịu chết sao? Mấu chốt là, dù đi chịu chết e rằng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, sau đó bọn họ còn có thể tính toán tổn thất cho Chủ Thần chúng ta!”
“Khải đội, xem ra Hà Thi Thi đã sớm bắt đầu bố trí đối phó ngươi.” Hồ Ngôn nói, “Nữ nhân này thật sự âm hiểm!”
Nguyễn Ngữ thở dài một hơi, “Không ngờ Khải đội đuổi một Hoàng Thông đi, lại đến người ác hơn. Khải đội, ngươi có quan hệ tốt với quân đội, đi tìm bọn họ nói chuyện đi.”
Giang Khải hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng, “Đám người lão Vệ đã giúp ta nhiều lắm, ta không muốn có việc gì cũng dựa vào quân đội, bắt người tay ngắn!”
“Nhưng rõ ràng đám người Quang Minh này muốn chơi chết chúng ta.”
Giang Khải hơi híp mắt lại, “Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là dụ Boss cũng không phải đánh giết, chúng ta chưa chắc đã chết.”
Suy nghĩ, Giang Khải lại nhìn Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ và Thẩm Nghệ, sau cùng nói với Thẩm Nghệ, “Thẩm Nghệ, ngươi muốn đi theo chúng ta không? Chúng ta nhất định phải phái ra bốn người, ta còn chưa từng gặp ba người khác, cũng chưa từng hợp tác với nhau, không hiểu rõ lắm.”
Thẩm Nghệ do dự một lát, sau cùng hít sâu một hơi, “Hội trưởng, ta đã gia nhập Chủ Thần, cũng là một thành viên của Chủ Thần, ta bằng lòng đi theo các ngươi.”
Giang Khải mỉm cười, tuy Thẩm Nghệ cũng có tính toán của mình, hắn ta không trực tiếp nói tin tức kỳ ngộ cho bọn họ biết nhưng trong tình huống tranh thủ quyền lợi cho mình, lại thêm mọi người chưa quen thuộc cũng không có chút vấn đề nào.
Mấu chốt lát, lúc Chủ Thần cần người, hắn ta bằng lòng đứng ra, điểm này đã rất hiếm thấy.
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ chọn người quả nhiên rất được.
“Được, vậy nghe ta nói, ta đến phòng giao dịch mua mấy bộ đồ đi đêm, buổi tối chúng ta vụng trộm rời khỏi khu an toàn.”
Hồ Ngôn nhíu mày nói, “Khải đội, ngươi muốn làm gì?”
“Còn có nửa tháng, trước khi thú triều tiến đến ta muốn toàn bộ các ngươi thăng cấp đến tam giai!” Giang Khải nói chắc chắn.
…
Buổi tối, Giang Khải dẫn theo ba người Hồ Ngôn vụng trộm rời khỏi khu an toàn.
Nếu chỉ thăng cấp thì Hấp thủy quỷ ngưu Trục Lộc lĩnh là sự lựa chọn tốt, cộng thêm kỳ ngộ mà Thẩm Nghệ nói cũng ở Trục Lộc lĩnh, tiểu đội Hỏa Thần đi thẳng đến Trục Lộc lĩnh.
Căn cứ vào trí nhớ của Thẩm Nghệ, quả cầu ánh sáng sẽ xuất hiện vào đêm mai.
Sáng ngày hôm sau, tiểu đội Hỏa Thần dừng lại trước thác nước mà Thẩm Nghệ tu luyện trước đó.
“Ngay phía sau màn nước kia, cần leo lên vách núi từ chỗ này, lại di chuyển theo rìa vách đá sau màn nước.” Thẩm Nghệ chỉ thác nước, giới thiệu tuyến đường vào sơn động.
Nhìn thác nước chảy xuống, vách núi dốc đứng, ba người Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Nghệ.
“Thẩm Nghệ, khi đó người phát hiện sơn động như thế nào… Ý của ta là, ngươi không có việc gì chạy vào bên trong thác nước làm gì?” Hồ Ngôn lắc đầu nói.
Thẩm Nghệ ngượng ngùng gãi đầu, “Khổ hành tăng càng tu luyện ở nơi có hoàn cảnh ác liệt càng tăng lên nhanh hơn, lúc ấy ta cũng không biết bên trong có sơn động, thấy chỗ kia rất khó đến được, liền quyết định đến đó tu luyện.”
“Cho nên Khổ hành tăng đều là bệnh thần kinh!” Nguyễn Ngữ than thở một câu.
Sau khi mắng chửi một trận, mọi người đi theo Thẩm Nghệ bắt đầu leo lên từ một bên chân núi.
Lúc đầu khá thuận lợi nhưng lúc bọn họ tiếp cận thác nước, trên vách đá bị dòng nước cọ rửa thời gian dài đã cực kỳ trơn ướt, hành động của bốn người cũng chậm hơn gấp bội.
Cũng may, có lẽ Thẩm Nghệ đã rơi xuống rất nhiều lần, hiện tại đã sớm là kinh nghiệm phong phú, dẫn theo đội ngũ thuận lợi bò lên sơn động sau màn nước.
Đứng ở cửa động, Giang Khải quay đầu nhìn, chỉ thấy bên ngoài cửa động là thác nước trút xuống, che kín cả cái cửa động này.
“Đây chính là Thủy Liêm động trong truyền thiết đi.” Nguyễn Ngữ tò mò đánh giá xung quanh.
Trong sơn động khiến người ta có cảm giác về một khu vực khác, càng rộng lớn hơn trong tưởng tượng, ngoại trừ bên ngoài cửa động, mặt đất trong động khá khô ráo, vách đá bóng loáng, ánh sáng cũng không tệ.