Chương 330: Thần cảnh bị che giấu
Chương 330: Thần cảnh bị che giấu
Tình huống của Hồ Ngôn cũng không tốt, vai phải cụp xuống, chân bị thương lại chịu một đòn nghiêm trọng ngã quỵ xuống đất.
Thẩm Nghệ đưa tay đỡ Hồ Ngôn, trốn đến sau lưng Nguyễn Ngữ.
Rất nhiều đá vụn đập vào Hàn sương đại thuẫn, phát ra tiếng bịch bịch dày đặc, lực lượng khổng lồ khiến Nguyễn Ngữ cũng hơi không chịu nổi.
“ĐM, Thẩm Nghệ, sao ngươi không nói đá vụn sẽ mạnh mẽ như vậy!”
“Nguyễn đại ca, trước đó cũng không mạnh như vậy, hình như nó biết có nhiều người ở đây nên công kích mạnh hơn lần trước gấp bội!” Thẩm Nghệ vừa giải thích vừa giúp Nguyễn Ngữ giữ vững Hàn sương đại thuẫn.
Trong bốn người, người duy nhất không bị đá vụn đánh trúng chỉ có Giang Khải.
Điều này cũng nhờ thuộc tính nhanh nhẹn của hắn rất cao.
Nhưng lúc này hắn cũng trốn phía sau Hàn sương đại thuẫn, đá vụn quá dày đặc, hắn cũng không thể đảm bảo mình không bị đánh trúng.
Sau khi bốn người cũng trốn ở trong thuẫn bài, rúc vào trong góc, lúc này mới có được cơ hội thở dốc.
“Khải đội, đó là thú gì?” Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đều biết Giang Khải có lục quan sát rất nhạy cảm với mục tiêu di chuyển, bọn họ đã không có cách nào khóa chặt quả cầu ánh sáng, chỉ có Giang Khải có khả năng tiếp cận thứ kia.
“Ta cảm thấy đây là một vật sống!” Thẩm Nghệ nói.
“Ta không thấy rõ, ánh sáng ở trung tâm quá mạnh!” Giang Khải cau mày.
Nguyễn Ngữ nói, “Mặc kệ là cái gì, Khải đội, có cách nào bắt lấy nó không?”
Trong đầu Giang Khải nhanh chóng quay ngược lại, “Lấy tay không bắt được quả cầu ánh sáng, tốc độ quá nhanh! Trừ khi ta có thể sử dụng Truy mệnh đánh rơi nó!”
“Khải đội, chúng ta cản giúp ngươi, ngươi thử xem!”
Giang Khải đật đầu, trong tay lại cầm Truy mệnh, nhìn đúng cơ hội đột nhiên ra tay.
Nhưng giữa chừng Truy mệnh lại bị đá vụn bay khắp nơi đánh trúng thay đổi tuyến đường, khảm vào trong vách đá.
Giang Khải lại thử mấy lần, kết quả đều như thế.
“Không được, vật kia rất giỏi ngăn cản phi tiêu.” Giang Khải nghiêm nghị nói, “Nhanh nhẹn của ta cao như vậy, nó lại có thể đón đỡ được… Vẫn là tốc độ bắn không đủ nhanh!”
Nghĩ tới đây, Giang Khải lại bắn ra một phi đao.
“Thời gian dân cờ bạc!”
Lần này tốc độ bắn của Giang Khải tăng lên gấp đôi, tốc độ phi đao tăng mạnh, cùng lúc tránh đi bốn năm cục đá, đánh trúng quả cầu ánh sáng.
Nhưng một giây sau Giang Khải cũng sợ ngây người.
Thanh Truy mệnh kia chui thẳng vào trong quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng không có bất kỳ thay đổi nào nhưng Giang Khải cũng đã không cảm nhận được sự tồn tại của thanh phi đao này!
“ĐM, Truy mệnh của ta! Bị nó ăn?!” Giang Khải hoảng sợ nói.
Giang Khải càng nghĩ càng giận, giận quát một tiếng, “Thứ này thật sự điên rồi, ta xem ngươi có thể ăn cái này không!”
“Diêm Vương lệnh! Canh giờ chưa tới!”
Lần này Giang Khải được ăn cả ngã về không, hiệu quả Thời gian dân cờ bạc vẫn còn, cường độ Diêm Vương lệnh đã được chứng minh trong lúc đối chọi với Phệ Hồn đao, cộng thêm hắn có thể thông qua ý niệm khống chế, hắn không tin quả cầu ánh sáng này có thể nuốt cả thần khí!
Diêm Vương lệnh bị mấy viên đá vụn ngăn cản nhưng cuối cùng những viên đá vụn này vẫn chậm nửa nhịp, Diêm Vương lệnh bắn thẳng về phía quả cầu ánh sáng.
Sau khi Diêm Vương lệnh đánh trúng quả cầu ánh sáng, Diêm Vương lệnh đột nhiên chui vào quả cầu ánh sáng cũng không phát động Canh giờ chưa tới…
“Điều này…” Giang Khải trợn to mắt.
Chẳng lẽ vật kia có thể nuốt cả Diêm Vương lệnh?
Nếu là như vậy, lần này hắn tuyệt đối sẽ thua thiệt đến nhà bà ngoại!
Nhưng lúc này quả cầu ánh sáng gảy trên vách đá mấy chục lần, đột nhiên xông vào sâu trong động.
“Không tốt, nó muốn chạy!” Giang Khải hô nhỏ một tiếng, “Bên trong quá chật chội, các ngươi chờ ở đây!”
Nói xong, Giang Khải đuổi theo vào sâu trong động.
“Khải đội, thuẫn bài cho ngươi!” Nguyễn Ngữ ném Hàn sương đại thuẫn đến, Giang Khải một phát đỡ được, đuổi sát theo quả cầu ánh sáng, tiến vào trong động.
Sau khi quả cầu ánh sáng rời đi, cuối cùng trong động không có đá vụn nữa.
Ba người Hồ Ngôn thở dài một hơi, đuổi tới trước cửa động quan sát.
“Chúng ta cũng đi xem một chút.” Hồ Ngôn nói.
Nguyễn Ngữ gật đầu, ba người cùng tiến vào trong động.
Trước đây Giang Khải từng thăm dò trong động, hiện tại đang lao đi cả quãng đường đuổi sát quả cầu ánh sáng kia.
Sau khi quả cầu ánh sáng trúng Diêm Vương lệnh không tiếp tục va chạm vách tường, chỉ là tốc độ di chuyển của nó quá nhanh, khoảng cách giữa Giang Khải và nó càng ngày càng xa.
Giang Khải thử cảm giác sự tồn tại của Diêm Vương lệnh, ngay từ đâu hắn gần như không cảm giác được Diêm Vương lệnh nhưng từ từ hắn lại có một chút cảm giác.
“Diêm Vương lệnh còn ở đây!” Giang Khải trợn mắt tròn xoe, lấy ra toàn bộ sức mạnh, điên cuồng đuổi theo chùm sáng.
Trong động cũng chỉ sâu ba bốn mươi mét, chẳng mấy chốc quả cầu ánh sáng đã đến cuối động.
Lúc này, cảm giác của Giang Khải với Diêm Vương lệnh cũng đã càng ngày càng mạnh.
Thấy cảnh này, cả người Giang Khải cũng sắp phát điên, nếu quả cầu ánh sáng biến mất thì Diêm Vương lệnh của hắn cũng biến mất!