Chương 329: Khổ hành tăng (2)
Chương 329: Khổ hành tăng (2)
Thẩm Nghệ gật đầu nói, “Đúng vậy, loại thiên phú thần cấp này của ta cũng chỉ có tốc độ như vậy, tốc độ của người khác còn không nhanh bằng ta.”
“Nhưng Nguyễn đại ca nói cũng đúng, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Khổ hành tăng được đánh giá cao hơn rất nhiều chức nghiệp, chỉ cần chịu được nhàm chán, chịu được tốn thời gian, Khổ hành tăng có thể chậm rãi mạnh lên thông qua việc tu luyện.”
Giang Khải lại hỏi, “Cái gì là chỗ tu luyện cấp 9?”
“Chỗ tu luyện có đẳng cấp, hoàn cảnh càng ác liệt thì đẳng cấp càng cao, đương nhiên ích lợi cũng càng lớn. Thác nước này cũng là chỗ tu luyện cấp 2, a, nhất định phải ở trong thác nước bị thác nước cọ rửa mới tính.”
“Khổ hành tăng bình thường đều có hạn chế tu luyện cao nhất, tu luyện vượt qua khu vực hạn chế tu luyện không có cách nào hưởng thụ giảm hiệu quả tổn thương của hoàn cảnh, các ngươi cũng biết nếu không phải giảm hiệu quả hoàn cảnh, ta không thể kiên trì dưới thác nước mười giờ. Ta có thể tu luyện ở chỗ tu luyện cấp 9 là cao nhất.”
Hồ Ngôn trợn to mắt, hắn ta nhìn thoáng qua màn nước bên ngoài.
Thác nước hơn trăm mét, lực lượng cọ rửa vô cùng khủng bố, Giang Khải tự hỏi thuộc tính của mình cao như vậy cũng không chống đỡ được bao lâu.
Hơn nữa, nơi này mới tính là chỗ tu luyện cấp 2?
Vậy chỗ tu luyện cấp 8, cấp 9, e rằng không phải núi đao biển lửa cũng là vực sâu địa ngục đi!
Lúc này, bọn họ mới cảm nhận được vì sao thiên phú này gọi là Khổ hải vô nhai…
Tiếp theo Thẩm Nghệ lại thả ra thiên phú thứ hai.
【 Kim cương bất hoại (cấp 2): Sau khi thân thể khổ tu, sự nhẫn nại tăng lên trên diện rộng đồi thời có thể chủ động kích hoạt trạng thái thân thể Kim cương bất hoại, sau khi mở ra trạng thái này bản thể không cách nào hành động, thể lực khóa chặt 3 giây, miễn dịch hiệu quả khống chế tinh thần. 】
“Thể lực khóa chặt…” Nguyễn Ngữ lặp lại bốn chữ này, khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Nghệ.
Thẩm Nghệ gật đầu, “Đúng, trong vòng ba giây này ta sẽ không chết.”
“ĐM, thật mạnh mẽ!” Giang Khải than thở từ tận đáy lòng.
Thẩm Nghệ lại lắc đầu nói, “Không có tác dụng gì, ta không có bất cứ thủ đoạn công kích nào, tăng đẳng cấp cũng không chiếm ưu thế, cái gọi là Kim cương bất hoại nhiều nhất chỉ có thể sống lâu ba giây mà thôi.”
“Đối mặt với Binh lính, Võ đồ, ta cũng chỉ là bia sống.”
Trong chức nghiệp Hoa Hạ, địa vị của Khổ hành tăng ở tầm giữa nhưng Thẩm Nghệ nói cũng không sai, ít nhất nhìn từ hiện tại Thẩm Nghệ là một Khổ hành tăng nắm giữ một thiên phú thần cấp, một thiên phú hiếm có nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của chức nghiệp chiến đấu.
Giang Khải mỉm cười, “Ai nói ngươi chỉ có thể làm bia sống, nhìn thiên phú của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất có tiềm lực!”
Thẩm Nghệ ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, ngay cả hắn ta cũng không ôm hy vọng với bản thân, hội trưởng vẫn luôn cổ vũ hắn ta.
Nếu người khác nói vậy có lẽ chỉ là sự an ủi đơn thuần, nhưng Hồ đại ca và Nguyễn đại ca là hai minh chứng mạnh mẽ nhất!
Lúc này, trong lòng Thẩm Nghệ lại có chút hy vọng.
Sắc trời đã tối, bên ngoài đen kịt một màu, trong sơn động chỉ nghe được tiếng nước ào ào.
Nhưng lúc này một tia sáng mạnh đột nhiên chiếu sáng cả sơn động.
“Đến rồi!” Giang Khải là người đầu tiên giật mình, “Tìm vị trí của quả cầu ánh sáng kia!”
Bốn người Giang Khải lập tức thấy một quả cầu ánh sáng màu trắng mạnh nhảy lên trong động.
Quả cầu trắng như có linh tính, nghe thấy Giang Khải muốn bắt nó lại tăng mạnh tốc độ, điên cuồng lao về phía vách đá.
Hồ Ngôn cách quả cầu ánh sáng gần nhất, nhưng tốc độ của quả cầu ánh sáng quá nhanh, hắn ta trơ mắt nhìn quả cầu ánh sáng lao qua bên cạnh mình.
Bịch một tiếng, Hồ Ngôn nghe được một tiếng vang thật lớn sau lưng, ngay sau đó một khối đá vụn đập về phía mình.
Hắn ta vội vàng khom lưng, lúc này mới tránh được đá vụn.
Ba người còn lại lập tức nhào về phía quả cầu ánh sáng.
Nhưng quả cầu ánh sáng càng lúc càng nhanh, nó nhanh chóng tán loạn trong động, mỗi một lần đụng vào vách đá trong động lại khiến nham thạch cứng rắn rơi ra đá vụn.
Trong chốc lát, đá vụn bay khắp nơi trong động.
Bịch một tiếng, Nguyễn Ngữ bị một khối đá vụn đập trúng đầu, lập tức máu chảy ồ ạt.
Hắn ta vừa che giấu, lại bị mấy khối đá vụn đánh trúng.
Liên tục bị tảng đá đập trúng, Nguyễn Ngữ lại nôn ra một ngụm máu tươi.
Giang Khải biết quả cầu ánh sáng sẽ di chuyển rất nhanh, nếu không đã sớm bị người ta bắt lấy nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!
Trong tình huống hiện tại, căn bản cũng không thể bắt được nó!
Ngay cả đá vụn bay ra cũng mạnh như vậy, sau khi Nguyễn Ngữ bị đập trúng ít nhất đã gãy mấy chiếc xương sườn.
Đột nhiên, một khối đá vụn đánh về phía gáy Nguyễn Ngữ, Giang Khải tay mắt lanh lẹ bắn ra một thanh Truy mệnh, trực tiếp đánh nát tảng đá kia!
Nguyễn Ngữ được thở dốc một lát, lập tức lấy ra Hàn sương đại thuẫn, hô to một tiếng, “Đến sau lưng ta!”