Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Giá Trị Của Giang Khải (2)

Chương 340: Giá trị của Giang Khải (2) Chương 340: Giá trị của Giang Khải (2)

“Chỉ là, khó khăn lắm chúng ta mới lấy được hạng nhất, nếu không lấy được tài liệu thất giai, trợ giúp đột phá bình cảnh với chúng ta sẽ ít đi rất nhiều.”

“Giá trị của Giang Khải thấp, đám người Huyền Vũ càng dễ ra tay với hắn!”

Lộ Tuấn gật đầu thật mạnh.

Vệ Ưng thở dài một hơi, “Dù không ra tài liệu thất giai, Giang Khải có thể tìm ra tài liệu chuyển chức cho mình cũng được…”

Giang Trung thành, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự Tĩnh Tâm hồ, Hoàng Vĩ, Hoàng Đạt đang cùng cao tầng Huyền Vũ công hội quan sát tình hình thực tế của lần thăm dò khu vực thất lạc này.

Ánh mắt Hoàng Vĩ nhìn thoáng qua năm nữ tử trước mặt.

Một nữ nhân đang ngồi trên ghế sofa đối diện màn hình chính, bốn nữ tử trẻ trung còn lại thì đứng ở sau lưng nàng.

Sau khi vào cửa, Hoàng Vĩ đã chú ý đến năm nữ nhân này.

Nữ nhân ngồi trên ghế sofa khoảng ba mươi tuổi, nhưng theo Hoàng Vĩ ít nhất từ vẻ bề ngoài tuyệt đối không đoán ra được nữ nhân này đã ba mươi tuổi.

Làn da mịn màng, dáng người cao gầy quyến rũ, bắp đùi thon dài, quần áo thời thượng, nếu gặp được nàng ở trên đường thậm chí sẽ cảm thấy nàng mới hai mươi tuổi.

Bốn nữ tử sau lưng nàng nghe nói chưa quá 24 tuổi, người sau đẹp hơn người trước!

Đúng vào lúc này, Hoàng Đạt đẩy vai Hoàng Vĩ, liếc mắt, “Đừng nghĩ lung tung, không thể chọc vào mấy người kia!”

Hoàng Vĩ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Nữ nhân ngồi trên ghế sofa chính là hội trưởng mới của Huyền Vũ công hội Giang Trung thành do tổng bộ Huyền Vũ điều tới, Hà Thi Thi!

Bốn người sau lưng nàng là Tứ quý hoa đô, đều là nhân tài đỉnh phong trong dự bị doanh Chiến Thần điện.

Đúng vào lúc này, Hà Thi Thi khẽ gọi một tiếng, “Hoàng Vĩ đâu?”

Hoàng Vĩ hơi ngạc nhiên, bị Hoàng Đạt đẩy một cái mới vội vàng đi đến trước mặt Hà Thi Thi.

Hắn ta cúi đầu, không dám nhìn Hà Thi Thi quá nhiều, “Thi Thi tỷ, ngươi tìm ta?”

“Ngẩng đầu cho ta nhìn một chút.” Hà Thi Thi từ tốn nói.

Hoàng Vĩ ngẩng đầu một cái đã thấy da thịt trắng như tuyết trước ngực Hà Thi Thi, sau đó ánh mắt nhìn lên dừng ở trên khuôn mặt đẹp đẽ của Hà Thi Thi, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Nhưng cuối cùng Hoàng Vĩ vẫn biết chừng mực, biết vị tỷ tỷ bà con xa này không phải người dễ chọc lại vội vàng cúi đầu xuống.

“Hoàng Vĩ, ta nghe nói trước kia ngươi rất tự tin, sao bây giờ lại trở nên sợ hãi rụt rè như thế?” Hà Thi Thi cười nhạt một tiếng.

“Thi Thi tỷ, ta…”

“Ta biết là Giang Khải làm hại, nhưng Hoàng Vĩ ngươi cũng phải hiểu, ta đã đến thì ngươi không cần phải sợ gì nữa.” Giọng điệu của nữ nhân mang theo một loại ra lệnh.

Sau đó, Hà Thi Thi đứng lên, nàng nhìn số liệu trên màn hình hơi nhếch khóe miệng, “Một bạc một đồng, giá trị của Giang Khải với quân đội cũng chỉ đến đây.”

“Chỉ cần điều chuyển Vệ Ưng đi, Giang Khải chỉ có thể làm chó vẫy đuôi mừng chủ với ta, ngươi nói xem tại sao ngươi phải sợ hắn làm gì?”

“Thi Thi tỷ!” Hoàng Vĩ lập tức kích động, “Ta muốn giết cả nhà Giang Khải! Còn có Tưởng Phóng kia, cũng phải giết chung!”

Hà Thi Thi khẽ nhíu mày, “Tưởng Phóng do ta sắp xếp, giết vô ích rất đáng tiếc, cái chết của hắn chắc chắn phải có tác dụng với Huyền Vũ chúng ta.”

“Về phần cả nhà Giang Khải, đến lúc đó giao cho ngươi là được.”

“Cảm ơn Thi Thi tỷ giúp ta báo thù rửa hận!” Hoàng Vĩ vội vàng nói.

Hà Thi Thi lại khịt mũi coi thường, “Báo thù rửa hận? Hừ hừ, Hoàng Vĩ, ta không phải báo thù cho ngươi, ta đang để tất cả mọi người xem thử đắc tội Huyền Vũ chúng ta sẽ có kết cục gì!”



Giang Khải vừa chạy trốn vừa nhìn thời gian.

Cho đến bây giờ, lúc đầu mở ra ba rương, sau đó Giang Khải vẫn không có thành tích.

Lúc hắn quay đầu lại, Đào Vong sâm lâm trước đó đã không còn, chỉ có hồ dung nham to lớn mấy trăm mét.

“Còn 3 phút, mặc kệ, đi mở mấy cái rương vàng trước!”

Ngay lúc Giang Khải quyết định được ăn cả ngã về không, một ngọn núi bên cạnh sụp đổ xuống theo mặt đất, nửa ngọn núi nghiêng ngả đổ xuống.

Tảng đá lớn lăn xuống, từng gốc đại thụ che trời đổ nghiêng rơi xuống.

Giang Khải chỉ có thể né trái tránh phải, đột nhiên thấy sau một tảng đá lớn có một ánh tím lắc lư theo mặt đất sụp đổ.

“Rương tím?!” Giang Khải trợn to mắt, cắn răng một cái lao về phía rương tím.

Mở rương, Giang Khải trực tiếp lấy ra vật phẩm ở bên trong.

Sau khi hắn lấy đi đồ vật trong rương, tốc độ sụt lún của mặt đất lập tức tăng gấp bội!

Dù Giang Khải có thuộc tính nhanh nhẹn xuất sắc nhưng cả vùng cũng bắt đầu sụp đổ, hắn cũng chỉ có thể lấy ra toàn bộ sức mạnh lao như điên cả quãng đường.

Ầm ầm mà, cả ngọn núi sụp đổ xuống… Khu vực thất lạc như biến thành địa ngục nhân gian.

Giang Khải quay đầu nhìn, đột nhiên thấy dưới đáy ngọn núi đổ xuống có một tia sáng trắng như ẩn như hiện trong đống đá lộn xộn.

Giang Khải trợn tròn hai mắt.

Nói chung, rương trong khu vực thất lạc chỉ có bốn cấp nhưng trong một vài khu vực thất lạc có khả năng xuất hiện bảo rương phát sáng!
Bình Luận (0)
Comment