Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Cầu Phú Quý Trong Nguy Hiểm

Chương 341: Cầu phú quý trong nguy hiểm Chương 341: Cầu phú quý trong nguy hiểm

Vật sáng kia rất có khả năng là bảo rương phát sáng!

Nhưng vật sáng này đã rơi xuống theo ngọn núi, Giang Khải muốn lấy thì phải nhảy xuống…

Giang Khải nghĩ đến trước đó Lộ Tuấn và Tô Lam Lam khuyên nhủ mình.

Hiện tại Huyền Vũ chẳng những muốn chơi chết người nhà của hắn, ngay cả đám người lão Vệ, Tưởng đại ca cũng bị liên lụy!

Là một Dân cờ bạc còn chưa có cách nào tiến giai đến Siêu phàm chức nghiệp, thẻ đánh cược trên tay hắn kém xa Huyền Vũ công hội, ở trong mắt quân đội thì giá trị của hắn tuyệt đối không bằng Huyền Vũ công hội!

Nghĩ tới đây, Giang Khải giận quát một tiếng, “Đánh cược một lần!”

Nói xong, Giang Khải đột nhiên quay về, lao về phía vách núi.

Đến bên cạnh vách núi, Giang Khải nhảy xuống.

Toàn bộ thế giới đều đang rơi xuống, Giang Khải giẫm lên thân một gốc đại thụ lao đi như bay xuống dưới, đến phần cuối thân cây nhảy lên một cái, dựa vào mấy tảng đá lớn không ngừng tiếp cận ánh sáng trắng.

Cách thời gian thăm dò kết thúc chỉ còn lại 1 phút 30 giây!

Nhiệt độ trên đỉnh đầu càng ngày càng cao, Giang Khải đã tiếp cận ánh sáng trắng.

Quả nhiên, ánh sáng trắng cũng tỏa ra từ một cái bảo rương.

Thật không ngờ khu vực thất lạc mà Giang Khải tiến vào, cũng là nơi ít ỏi có giấu bảo rương phát sáng.

Chỉ là bảo rương này ở bên trong ngọn núi, nếu không phải mặt đất sụt lún thì Giang Khải tuyệt đối không có khả năng tìm đến bảo rương phát sáng này.

Nhảy vọt đến bên cạnh bảo rương, Giang Khải lập tức mở bảo rương, lấy đi vật phẩm bên trong.

Lúc này, hắn cách phần ngoài dung nham chỉ có mười mấy mét, trong nháy mắt ngọn núi dưới chân hắn rơi vào hồ dung nham bắn lên bọt nước tận trời!

Ngọn núi nhanh chóng bị dung nham cắn nuốt, thấy mình sắp chìm vào dung nham theo ngọn núi này.

Đúng vào lúc này, một ngọn núi to lớn khác rơi xuống từ trên trời, rơi vào vị trí cách Giang Khải không xa.

Giang Khải thấy thế vội vàng nhảy lên ngọn núi kia.

Tốc độ ngọn núi chìm xuống rất nhanh, Giang Khải nhắm ngay trước khi đá rơi trên đỉnh đầu đang chìm vào trong dung nham, lại nhảy lên một khối nham thạch to lớn khác…

Mỗi một lần nhảy vọt, Giang Khải đều sợ hết hồn, hắn vừa phải né tránh đá vụn vừa phải nhanh chóng nhảy lên trên đồ vật rơi xuống cỡ lớn gì đó, chỉ cần chậm hơn nửa phần bỏ lỡ cơ hội, hắn cũng chỉ có thể rơi vào trong dung nham.

“Còn 20 giây!” Giang Khải vội kêu lên.

10 giây, 5 giây… Giang Khải vì tránh một gốc đại thụ mà bỏ lỡ cơ hội nhảy lên một khối nham thạch khác, thấy mình đã sắp chìm xuống theo khối nham thạch dưới chân.

Trong lúc bất đắc dĩ, Giang Khải dùng hết sức lực cả người nhảy lên một cái.

Không ngoài suy đoán, Giang Khải không có cách nào vượt qua sức hút trái đất, nhảy lên cao hơn cũng phải rơi xuống.

Thấy mình sắp rơi vào dung nham, Giang Khải mắng, “Lão Hồ, đây chính là nơi ngươi chọn!”

Vừa mắng lão Hồ xong, Giang Khải chỉ cảm thấy đôi mắt tỏa sáng…



Lúc này, người chú ý đến việc thăm dò khu vực thất lạc đều nhìn chằm chằm vào bảng thu hoạch của các đội.

Bảy phút trước, tiểu đội Hoa Hạ thu được một cái bảo rương tím, là Viên Trụ và Tô Noãn Noãn tìm được.

Nhưng tiểu đội Điếu Ngư đã thu hoạch được hai bảo rương tím, Vu sư cũng nhận được một cái.

Cuối cùng, tổng số thu hoạch được bảo rương của tiểu đội Hỏa Thần xếp hạng nhất, chỉ là bảo rương tím ít hơn tiểu đội Điếu Ngư một cái.

Nhưng ai cũng biết chất lượng của bảo rương tím mới là cao nhất.

Nói cách khác, tiểu đội Hỏa Thần xếp hạng nhất thi đấu tranh bá, lúc tìm kiếm khu vực thất lạc bị tiểu đội Điếu Ngư vượt qua, ngay cả tiểu đội Vu Sư hạng ba cũng không kém hơn bọn họ bao nhiêu.

Đặc biệt là biểu hiện của Giang Khải càng khiến người ta bất mãn.

Thành tích một bạc một đồng có thể nói là kém nhất trong tất cả tuyển thủ tham gia tìm kiếm.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng hơn một phút cuối cùng, ngay lúc tất cả mọi cảm thấy kết quả cuối cùng không có sự khác biệt lớn, phân đội Giang Khải gần như không có sự thay đổi trong vòng một giờ đột nhiên đổi mới số liệu.

1 tím, 1 bạc, 2 đồng!

“Tên kia lại tìm được một bảo rương tím, cuối cùng đã có chút tác dụng.” Hà Thi Thi lạnh lùng nói, “Nhưng trong ước định của Hỏa Thần và quân đội, bọn họ phải chia đôi với quân đội, tương đương với Hỏa Thần cũng chỉ có thể cống hiến một bảo rương tím.”

“Giá trị của Giang Khải cũng không phải không thể thay thế!”

Việc thăm dò khu vực thất lạc đã tiến vào đếm ngược 30 giây sau cùng.

Hà Thi Thi mỉm cười, “Đã kết thúc, Xuân Lan, gọi cho trung tướng giúp ta.”

Một nữ tử sau lưng nàng hơi khom lưng, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại nào đó.

Điện thoại đang được kết nối.

Đúng vào lúc này, bảng thu hoạch lại đổi mới số liệu.

Mấy tiểu đội khác đều không thay đổi, thứ duy nhất thay đổi là phân đội Giang Khải.

1 phát sáng, 1 tím, 1 bạc, 2 đồng.

Thấy số liệu mới nhất, Xuân Lan nhanh chóng tắt cuộc gọi, sau đó nhìn về phía Hà Thi Thi.

Hà Thi Thi ngồi trên ghế sofa, thân thể cứng đờ, đôi mắt trợn thật to.
Bình Luận (0)
Comment