Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 342 - Chương 342: Phân Chia Kế Hoạch

Chương 342: Phân chia kế hoạch Chương 342: Phân chia kế hoạch

“Bảo rương phát sáng… Điều này, điều này sao có thể, hắn tìm được bảo rương phát sáng trong 30 giây sau cùng?! Hắn vừa mở một cái bảo rương tím vào 1 phút trước!”

Thành tích của phân đội Giang Khải trong mỗi đội ngũ có tổng số ít nhất, nhưng chỉ một cái bảo rương phát sáng đã đủ thu hút tầm mắt của mọi người!

Trong bảo rương tím có thể ra tài liệu chuyển chức thất giai, vậy trong bảo rương phát sáng sẽ có thứ gì?!

Loảng xoảng một tiếng, Hà Thi Thi ném chén cafe trong tay xuống đất vỡ nát!

“Xong…” Hà Thi Thi yếu ớt nói, “E rằng sau này muốn động vào Giang Khải đã không phải là một chuyện dễ dàng!”

Khu văn phòng quân khu, Vệ Ưng vỗ một tay xuống bàn làm việc, trực tiếp đánh rơi một góc bàn làm việc gỗ lim.

Vệ Ưng vô cùng kích động, “Khá lắm, tiểu tử Giang Khải này quá trâu!”

“Trong vòng hai phút liên tục tìm ra một cái bảo rương tím, một cái bảo rương phát sáng, rốt cuộc vì sao tên này làm được?!”

Trên mặt Lộ Tuấn cũng xuất hiện nụ cười, “Giang Khải thật sự không ra sức thì thôi, một lần ra sức đã có thể khiến người ta điên cuồng!”

“Bảo rương phát sáng sẽ không ra chức nghiệp bát giai chứ! Dù không phải bát giai, đó cũng là tài liệu cao cấp nhất hiện nay!”

“Lần này hắn thăm dò khu vực thất lạc, e rằng sẽ thay đổi địa vị của Hoa Hạ trên quốc tế!”

Vệ Ưng gật đầu thật mạnh, “Nhanh, ta phải online, chắc bọn họ đang ở Thái Bình sơn đạo.”

Lộ Tuấn đang muốn sắp xếp, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Hắc, sau khi nói vài câu, Lộ Tuấn cúp điện thoại nói với Vệ Ưng, “Tướng quân, bên tổng quân khu đã có người đến Thái Bình sơn đạo.”

“Là ai?”

“Rất nhiều người.” Lộ Tuấn nói, “Nghe nói tướng lĩnh ủy ban đều đi!”

Vệ Ưng gật đầu, “Hừ hừ, chắc chắn là phải đi, lần trước bọn họ không túm được Giang Khải, lần này chắc chắn phải đi. Tiểu Lộ, chúng ta cũng đi xem tiểu tử kia một chút!”



Đám người Viên Trụ vừa đi đến Truyền tống trận Thái Bình sơn đạo, đã thấy một đống quân nhân bao vây trước Truyền tống trận chật như nêm cối.

Ngay lúc bọn họ thấy ngạc nhiên, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người trực tiếp nện xuống mặt đất từ chỗ cao…

Sau khi rơi xuống đất, tay chân rối loạn nhào về trước, trong miệng kêu gào, “Xong xong!”

Viên Trụ ngạc nhiên nhìn Giang Khải, “Khải, ngươi, ngươi làm gì? Cách xuất hiện này hơi đặc biệt đấy.”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, lúc hắn ngẩng đầu thấy đồng đội đều đứng bên cạnh dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

Không chỉ như thế còn có một vòng người đang vây quanh, lúc này đều đang ngạc nhiên nhìn mình kêu to.

“Ta không chết?” Cuối cùng Giang Khải đã lấy lại tinh thần.

Thì ra tia sáng trắng mà hắn thấy cuối cùng cũng là Truyền tống trận, Truyền tống trận trực tiếp truyền tống mọi người ở trong khu vực thất lạc về quốc gia của mình.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Khải vội vàng đứng lên sửa sang lại quần áo một chút.

Tiếp theo hắn lại nhíu mày nhìn về phía đồng đội.

Bốn người này vẻ mặt nhẹ nhàng ung dung, trên quần áo cũng không dính tro bụi, hoàn toàn khác với dáng vẻ chật vật của mình.

Chẳng lẽ khu vực thất lạc mà bọn họ tiến vào có độ khó khác với mình sao?

Lúc trước hệ thống chỉ nói khu vực thất lạc sẽ có khác biệt, nhưng cũng không nói độ khó sẽ khác nhau.

Ngay lúc Giang Khải đang nghi ngờ, mấy tên nam tử mặc quân trang đi về phía bọn họ.

“Giang Khải, chào ngươi, ta là Tần Vũ, chúng ta là Quân sự ủy viên hội, các đồng chí tiểu đội Hỏa Thần, chúc mừng các ngươi đã lấy được thành tích ưu tú trong lần thăm dò khu vực thất lạc này.” Một người cầm đầu khoảng 40 tuổi nhưng thân thể cứng rắn, khí chất già dặn.

Một tên nam tử lớn tuổi sau lưng hắn ta vừa cười vừa nói, “Lần trước đã muốn gặp các ngươi một lần nhưng không may các ngươi lại đi săn, cuối cùng lần này đã có cơ hội thấy tiểu đội Hỏa Thần trong truyền thuyết.”

Giang Khải nghiêng đầu, nói nhỏ với Tô Noãn Noãn, “Ủy ban là cái gì? Quản lý sao?”

Tô Noãn Noãn khẽ giải thích rõ, “Đương nhiên quản! Ngươi có thể hiểu là tổ chức trù tính quản lý việc trong quân đội các nơi trên cả nước. Vệ tướng quân cũng phải phục tùng sự sắp xếp của bọn họ!”

Giang Khải lại hỏi, “Mấy người này là quản lý?”

“Đúng!” Tô Noãn Noãn lại khẽ bổ sung, “Tần Vũ tướng quân là trung tướng, người lớn tuổi sau lưng hắn là Lưu Ân trung tướng, vị tỷ tỷ kia là Trương Yến trung tướng, người khác ta cũng không biết.”

Có Tô Noãn Noãn giải đáp, trong lòng Giang Khải đã nắm chắc.

“Giang Khải, nhìn từ tình huống công bố chiến lợi phẩm trong thi đấu, tiểu đội Hỏa Thần chúng ta thu hoạch lớn nhất!” Tần Vũ cười nói, “Nhất là hai bảo rương tím, một bảo rương phát sáng, khụ khụ, Giang Khải, không biết ngươi muốn phân chia chiến lợi phẩm như thế nào?”

Giang Khải mỉm cười, “Tần tướng quân, không sợ ngươi chê cười, lúc ta lấy được bảo rương thời gian quá gấp, còn chưa kịp nhìn đồ ở bên trong. Hơn nữa, chúng ta chia thành ba tiểu đội hành động, kết thúc thăm dò cũng về thẳng Thái Bình sơn đạo, còn chưa kịp kiểm kê thu hoạch, cho nên tạm thời ta chưa quyết định.”
Bình Luận (0)
Comment