Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 343 - Chương 343: Phân Chia Kế Hoạch (2)

Chương 343: Phân chia kế hoạch (2) Chương 343: Phân chia kế hoạch (2)

“Lý nào lại chê cười, toàn cầu chỉ có một bảo rương phát sáng, điều này đã đủ chứng minh vấn đề. Còn có, từ khoảng cách thời gian ngươi lấy được hai bảo rương, chúng ta cũng đoán ngươi chắc chắn mạo hiểm đoạt bảo.”

“Vậy đi, các ngươi cùng chúng ta quay về thành chính, vừa hay chúng ta ngồi xe ngựa đến, còn nhanh hơn các ngươi đi bộ về.”

Đối với điều này Giang Khải cũng không từ chối, hắn thật sự mệt đến chết.

Xe ngựa quân đội là một loại sinh vật giống sư tử lại giống hổ, nghe nói là dã thú xuất hiện trong bản đồ trước đó bị Kỵ binh thu phục làm tọa kỵ cao cấp của quân đội.

Vốn là quãng đường đi gần một ngày, kết quả bọn họ chỉ tốn hơn hai tiếng đã đến thành chính khu 18.

Lúc xe cộ chạy đến khu công hội, Giang Khải đột nhiên ra hiệu xa phu dừng xe.

“Tần tướng qua, đến trụ sở công hội của ta đi.”

“Được, đổi tuyến đường đến trụ sở Chủ Thần công hội.” Tần Vũ sảng khoái đồng ý, “Vừa hay Vệ Ưng tướng quân cũng đã online, để hắn đến thẳng Chủ Thần công hội đi.”

“Vệ tướng quân cũng online?” Nguyễn Ngữ ngạc nhiên nói.

“Ừ, chuyện lớn như vậy, đương nhiên hắn sẽ đến.” Lưu Ân vừa cười vừa nói.

Lúc một hàng người đi đến trụ sở Chủ Thần công hội, Lộ Tuấn đã chờ ở cửa Chủ Thần công hội.

Vệ Ưng thấy đám người Tần Vũ đi lên chào, Tần Vũ, Lưu Ân và Trương Yến đều đáp lễ.

Sau đó Vệ Ưng đi đến trước mặt Giang Khải, vỗ một cái vào vai hắn, “Tiểu tử tốt, làm tốt lắm! Ta biết ngươi sẽ không làm ta thất vọng!”

Lộ Tuấn cũng cười nói, “Giang Khải, lúc đầu chúng ta thật sự thấy lo lắng thay cho ngươi.”

Giang Khải mỉm cười, “Lão Vệ, Lộ đại ca, đi, chúng ta đi vào làm rõ việc phân chia chiến lợi phẩm trước đi.”

Trở lại công hội, Giang Khải dẫn mọi người vào một căn phòng trống.

Trong căn phòng này có một cái bàn dài.

Giang Khải ngồi một bên, quân đội ngồi bên kia, cộng thêm Vệ Ưng có tất cả bảy người ngồi đối diện Giang Khải, Lộ Tuấn và bốn năm tên quân nhân khác đứng sau lưng bọn họ.

Nhưng người ngồi ở chỗ này ít nhất là cấp bậc thiếu tướng!

Tô Noãn Noãn và Hồ Ngôn giao toàn bộ chiến lợi phẩm của phân đội cho Giang Khải, Giang Khải kiểm tra đơn giản một chút lại trực tiếp trải toàn bộ thẻ bài lên bàn.

Nhìn một xấp thẻ bài thật dày, ánh mắt đám người Tần Vũ càng ngày càng nóng rực.

119 món chiến lợi phẩm!

“Giang Khải, đồ trong bảo rương tím và bảo rương phát sáng là thứ gì?” Tần Vũ vội vàng hỏi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Khải.

Nhưng Giang Khải lại không nhanh không chậm nói, “Nguyễn Ngữ, khách ngồi lâu như vậy, không rót trà cho khách sao?”

Tiếp theo, Giang Khải lại cười nói với đám người Tần Vũ, “Nói thật, tìm bảo rương cả một giờ, ta cũng hơi khát nước.”

Nguyễn Ngữ hơi ngạc nhiên, trong lòng mỗi người đều như lửa đốt, ai còn muốn uống trà.

Nhưng Khải đội lên tiếng, hắn ta cũng không vặn hỏi mà lập tức đi pha trà cho khách.

Một xấp thẻ bài lớn đặt trên mặt bàn giữa đám người Giang Khải và Tần Vũ, đôi mắt đám người Tần Vũ như bị nam châm sắt hút lại, hắn ta hận không thể cướp lấy xấp thẻ xem rõ ngọn ngành ngay bây giờ!

Nhưng đúng lúc này Giang Khải đột nhiên muốn uống trà?

Đối với những người từng thấy cảnh tượng lớn như bọn họ, câu “pha trà” này của Giang Khải đã cho thấy hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Tần Vũ hít sâu một hơi nhìn đồng bạn một chút, thấy trong mắt đồng bạn đều là vẻ nghiêm nghị, xem ra suy nghĩ của bọn họ giống mình.

Không lâu sau, Nguyễn Ngữ và Hồ Ngôn mang trà đến, rót trà cho khách.

Tần Vũ liếc thẻ bài trên bàn, cố gắng thu hồi ánh mắt nhìn về phía Giang Khải, “Giang Khải, không biết ngươi dự định phân chia như thế nào.”

Giang Khải chậm rãi nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống, sau đó rút ra một tấm thẻ bài dưới cùng 119 tấm thẻ, lại đẩy những tấm thẻ khác về phía trước rồi nhìn về phía Tần Vũ, “Ta giữ lại một tấm thẻ bài, cái khác đều thuộc về các ngươi.”

Tần Vũ trợn to mắt, hắn ta lập tức nhíu mày, “Thứ ngươi giữ lại là… Phần thưởng của bảo rương phát sáng?”

Giang Khải gật đầu, “Không sai! Trước đó ta từng nói chia năm năm, những phần thưởng này rất khó dùng tiền tài để tính toán, cũng không có cách nào chia đều tuyệt đối.”

“Nhưng ta cũng ăn ngay nói thật, bảo rương phát sáng là ta tìm được, không hề có chút liên quan nào với quân đội các ngươi.”

“Tiểu đội của ta có tất cả năm người, chẳng những đưa hết thu hoạch của Trụ Tử và Noãn Noãn cho các ngươi, ngay cả thu hoạch của Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ cũng đưa cho các ngươi, bản thân ta cũng có bốn tấm, trong đó còn bao gồm một tấm chiến lợi phẩm bảo rương tím.”

“Giữ lại một tấm chiến lợi phẩm bảo rương phát sáng, ta cảm thấy dù đặt ở đâu thì ta cũng không đuối lý.”

Tần Vũ vội vàng nói, “Giang Khải, ngươi nói không sai, theo ý ta thật ra ngươi còn lấy ít… Chỉ là, ngươi cũng biết bảo rương phát sáng mới là thứ mà chúng ta chú ý nhất, có khả năng món bảo vật này sẽ thay đổi rất nhiều thứ!”

“Ngươi xem chúng ta có thể đổi một cách phân chia khác không?”
Bình Luận (0)
Comment