Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Cạm Bẫy (2)

Chương 353: Cạm bẫy (2) Chương 353: Cạm bẫy (2)

Kiếm hổ cắn Giang Khải một cái lại phát hiện cắn vào khoảng không, sau khi bốn người rơi xuống lại chạy trốn về phía sườn đông.

Lần này Boss kiếm hổ cũng học được thông minh, tên mặc đồ đen kia có rất nhiều thủ đoạn giữ mạng, dứt khoát nhào về phía Nguyễn Ngữ chạy cuối cùng đội ngũ.

Nguyễn Ngữ nghiêng đầu dùng khóe mắt thấy bóng trắng nhào đến sau lưng mình, tốc độ lập tức tăng mạnh, “Khải đội, lão Hồ, cứu mạng!”

“Phong ngữ chú!” Hồ Ngôn lập tức phát động kỹ năng, một cơn gió mạnh cuốn Nguyễn Ngữ đến chỗ cách mười mấy mét.

Giang Khải thấy thế lập tức ném ra Diêm Vương lệnh.

“Chủ thần chi nộ!”

Diêm Vương lệnh đánh trúng trước ngực kiếm hổ, nhanh chóng tự quay.

Lúc đầu Boss còn khinh thường nhưng theo Diêm Vương lệnh không ngừng xoay chuyển, lực đâm xuyên không ngừng gia tăng, cuối cùng nó đã nhận ra điều gì đó.

Bịch một tiếng, Diêm Vương lệnh lập tức khiến trước ngực Boss kiếm hổ bị thương, kiếm hổ nghiêng người một cái né tránh công kích của Diêm Vương lệnh.

Nhưng sau khi bị Diêm Vương lệnh đâm xuyên hộ giáp, vết thương trước ngực Boss kiếm hổ lại nhanh chóng khép miệng, không lâu sau đã khôi phục như lúc ban đầu.

Giang Khải trợn to mắt, “Đây là tốc độ khôi phục gì!”

“Khải đội, tiến vào rừng cây phía trước!” Hồ Ngôn nhắc nhở, “Bọn họ nói đội ngũ tiếp ứng ở chỗ này!”

Đột nhiên, kiếm hổ nhảy lên thật cao, sau khi rơi xuống trực tiếp chặn trước mặt bốn người Giang Khải, nhìn chằm chằm Giang Khải.

“Rống!” Kiếm hổ lại phát ra một tiếng rít, thậm chí còn có thể thấy một trận gió lốc phun ra từ trong miệng nó.

Ở trong gió lốc, bốn người khó mà khống chế thân hình, xoay chuyển cùng với gió lốc.

Kiếm hổ vồ đến, cắn một cái vào Thẩm Nghệ.

“Kim cương bất hoại!” Thẩm Nghệ phát động kỹ năng, cả người kẹt ở giữa hàm răng nhọn của kiếm hổ…

“Thẩm Nghệ!” Giang Khải lại thôi động Diêm Vương lệnh bắn ra.

Nhưng Diêm Vương lệnh vừa bắn ra một khoảng cách đã bị cơn gió mạnh cuốn lên, mất đi phương hướng!

“Không tốt!”

Thẩm Nghệ thấy đám nguời Giang Khải đã rơi vào đường cùng, trong cơn gió lốc đội trưởng của bọn họ chẳng những không cách nào khống chế thân hình, ngay cả công kích cũng bị hóa giải.

Tiếp tục như vậy, bọn họ đều phải chết!

Cách suy nhất phá giải gió lốc là để Boss kiếm hổ im lặng!

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghệ hô to với Giang Khải, Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trong gió, “Khải đội, Hồ đại ca, Nguyễn đại ca, chạy mau, nhất định phải giữ được Chủ Thần!”

“Ai, phải logout rồi, thật không muốn thấy cậu và… Mợ…”

Nói xong, hắn ta chủ động hủy bỏ trạng thái Kim cương bất hoại.

Trong nháy mắt Boss kiếm hổ ngậm miệng lại, Giang Khải chỉ cảm thấy một đám máu tươi bắn ra trước mắt…

Theo gió lốc dừng lại, ba người Giang Khải ngã lăn trên đất.

Giang Khải bò dậy nhìn chằm chằm cái xác đã bị xé nát, nổi giận gầm lên một tiếng, “Thẩm Nghệ!”

“Khải đội, đi mau, nếu không Thẩm Nghệ sẽ chết vô ích!” Hồ Ngôn kéo Giang Khải và Nguyễn Ngữ, ba người nhanh chóng lướt qua bên cạnh kiếm hổ, đang muốn xông vào rừng rậm.

Đột nhiên, kiếm hổ hất đuôi hổ lên, quét về phía ba người.

Nguyễn Ngữ thấy thế giơ Hàn sương đại thuẫn lên, che ở trước người Giang Khải và Hồ Ngôn.

Bịch một tiếng, đuôi hổ đột nhiên quất vào Hàn sương đại thuẫn, lực lượng khổng lồ xuyên qua thuẫn bài đánh vào ba người, ba người đồng thời nôn ra máu, cả người và thuẫn trực tiếp bị quét ra mười mấy mét.

Thấy kiếm hổ lại muốn đánh tới, Giang Khải cố nén đau đớn, đỡ Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đứng dậy nói, “Đi!”

Sau lưng, kiếm hổ nổi giận gầm lên một tiếng.

Nhưng đúng vào lúc này một bóng trắng lướt qua bên cạnh Giang Khải.

“Trần Xuân Sinh lại để mấy tiểu tử các ngươi dụ Boss vương cấp đi? Điên rồi đi!” Người kia để lại một câu nói, lập tức lóe lên.

Ngay cả Giang Khải cũng không thấy rõ vẻ ngoài của người kia!

Ngay sau đó, lại có mấy bóng người lướt qua bên cạnh ba người Giang Khải.

“Cũng may chúng ta kịp thời phát hiện các ngươi, các ngươi tìm chỗ tránh một chút, tiếp theo cứ giao cho chúng ta.” Cũng không biết là người nào trong số đó để lại câu nói này, cũng lướt qua bên cạnh ba người.

Siêu phàm giả?

Từ tốc độ của đối phương để phán đoán, thực lực của mấy người này cực kỳ khủng bố!

Giang Khải ngẩng đầu, phát hiện một đội ngũ đang lao về phía kiếm hổ.

Lúc này, cuối cùng Giang Khải đã thở phào một hơi.

Người đến chắc là người của Tinh Lạc công hội một trong mười công hội lớn, thực lực của Boss vương cấp quá kinh khủng, công hội bình thường cũng khó có khả năng ngăn cản chúng nó.

Lúc này, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, cộng thêm mình đã bị trọng thương, cân nhắc đến việc xung quanh còn có rất nhiều dã thú, Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua liền dẫn đồng bạn tiến vào rừng rậm.

Khu rừng này dựa lưng vào ngọn núi, vùng núi này vừa hay cắt đứt tuyến đường đại quân thú triều, như một khối đá trong dòng nước xiết cản trở đại quân thú triều.

Giang Khải dẫn theo Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ bị trọng thương, nhanh chóng tiến vào một vùng rừng rậm dưới chân núi.

Ba người vừa đi vào trong rừng rậm đã tìm một bụi cỏ ngồi bệt xuống.
Bình Luận (0)
Comment