Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 356 - Chương 356: Thực Lực Của Tiểu Đội Hỏa Thần

Chương 356: Thực lực của tiểu đội Hỏa Thần Chương 356: Thực lực của tiểu đội Hỏa Thần

“Bể mật?” Lưu Hiên trợn to mắt nhìn biểu hiện của rất nhiều người trên trận, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Hồ Ngôn.

“Đáng chết, hắn, hắn không phải nhị giai, hắn là Thông linh sư tam giai!”

Bể mật của Quỷ khốc lang hào có tỷ lệ nhất định nhưng không chịu nổi vong hồn lặp đi lặp lại công kích, trong chốc lát trên trận hoặc là người bị Dẫn lôi kiếp làm cho tê dại, hoặc là rơi vào trạng thái Bể mật.

Phốc phốc phốc… Một vài bóng đen nhanh chóng đánh xuyên qua đầu mấy người từ khuôn mặt… Bóng dáng Giang Khải nhanh nhẹn xuyên qua trên chiến trường, ra tay như điện.

Truy mệnh trong tay hắn cũng như tên, những nơi đi qua máu tươi nở rộ, tỏa hồn truy mệnh!

Nguyễn Ngữ ở một bên khác cũng không rảnh rỗi, dường như hắn ta cũng không thích những mục tiêu không cách nào động đậy này, nhắm thẳng mấy đối thủ không bị Bể mật giết đến.

“Cuộc sống đắc ý đáng vui mừng, đến đi, vui vẻ đi!”

“Thái cực kiếm!”

Nguyễn Ngữ vẫn dùng Thái cực kiếm nhưng bước tiến của hắn ta trở nên càng khó phán đoán hơn, chiêu thức như có như không, ngay cả cao thủ như Lưu Hiên cũng có một loại cảm giác kiếm pháp của tên này càng cao sâu khó lường hơn trước đó…

Những Binh lính, Đao phủ, Thầy lang này đều là đỉnh cấp tam giai, trên mặt thuộc tính cũng cao hơn Nguyễn Ngữ rất nhiều.

Lại thêm bọn họ có bốn năm người, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trên mặt số người, ngược lại cũng không sợ Nguyễn Ngữ.

“Giết kẻ điên này!”

Nhưng vừa nói xong, Nguyễn Ngữ đột nhiên vung ra một kiếm, kiếm khí xuyên qua, trực tiếp đánh bay cả hai người!

Trong quá trình đánh bay, Giang Khải kịp thời ra tay, Truy mệnh đam xuyên qua cổ, hai người lập tức mất nửa cái mạng.

Giang Khải thu hồi Truy mệnh, cảm thấy ngạc nhiên nhìn Nguyễn Ngữ.

“Kiếm khí?”

Nguyễn Ngữ nói sau khi tiến vào trạng thái Chân ngã sẽ thu hoạch được năng lực khác, công kích vừa rồi của hắn ta đã đánh ra kiếm khí.

Không biết đây là trạng thái gì.

Đúng vào lúc nào, thân pháp của Nguyễn Ngữ đột nhiên trở nên quỷ dị, bóng dáng của hắn ta tiếp tục trở nên mơ hồ khiến người ta không thấy rõ động tác của hắn ta.

Vốn Nguyễn Ngữ có được năng lực né tránh rất cao, sau khi thân pháp tăng lên càng khó mà đánh giết.

“Dẫn lôi kiếp!” Giữa không trung, Hồ Ngôn dùng Phong lôi trượng dẫn đường một tia chớp đánh trúng một kẻ địch trước người Nguyễn Ngữ.

Nguyễn Ngữ lại đâm mấy kiếm, từng chiêu vô cùng chuẩn xác, nhanh chóng… cởi ngoại giáp, nội giáp, áo lót của người kia.

Thấy cơ bắp trên thân người kia, Nguyễn Ngữ thè lưỡi liếm môi, đôi mắt sáng ngời, “Vưu vật trời sinh, dáng người quá mê người!”

Hồ Ngôn cũng ngạc nhiên, suy nghĩ rốt cuộc mình có nên giúp Nguyễn Ngữ không.

Đúng vào lúc này, năm thanh phi tiêu tranh nhau chen lấn đến, đánh trúng lồng ngực người kia.

Người kia cũng xui xẻo, năm thanh phi tiêu có hai thanh xuất hiện bạo kích, trực tiếp nổ ra hai cái lỗ lớn ở trước ngực của hắn ta.

Người kia cúi đầu nhìn thân thể tàn khuyết của mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó ngã quỵ xuống.

Thấy đồng bạn chết thảm, có mấy người run rẩy.

“Vì sao công kích của Giang Khải lại khủng bố như vậy!”

“Lôi điện của tên Hồ Ngôn kia căn bản trốn không thoát, một khi bị đánh trúng sẽ bị tê liệt, thành bia sống của Giang Khải!”

Công kích của Giang Khải đâu phải trò đùa, chỉ cần xuất hiện bạo kích, tổn thương lập tức đạt đến trình độ không thể nào hiểu được!

Một người siêu cấp khống chế, một người công kích siêu mạnh, lại thêm một cây gậy khuấy cứt Nguyễn Ngữ, ba người tiểu đội Hỏa Thần phối hợp lại đơn giản không có kẽ hở.

“Ta, ta không đánh nữa! Chạy mau!”

“Lưu Hiên, ngươi còn nói để chúng ta đi chặn đánh một tiểu đội nhị giai, ngươi nói cho ta biết ba người này đều là nhị giai? Thật xin lỗi, ai thích làm thì làm, ông đây mặc kệ!”

“Bệnh thần kinh, bệnh thần kinh! Ba tên này đều là kẻ điên!”

Điều khiến Lưu Hiên hoàn toàn không ngờ là, trong tình huống ba người tiểu đội Hỏa Thần bị thương nặng vẫn có thể bộc phát ra lực chiến đấu đáng sợ như vậy.

Chỉ chưa đến năm phút, những người mà hắn ta thuê về chết thì chết, trốn thì trốn!

Thời gian trôi qua một lát, ngoại trừ ba người Hỏa Thần đứng ở giữa thì chỉ còn lại một mình Lưu Hiên.

“Làm sao có thể, các ngươi đã bị thương nặng, sao còn có thể đánh như vậy!”

Giang Khải thu hồi phi tiêu từ khuôn mặt người nào đó, nắm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Hiên, cười lạnh một tiếng, “Chúng ta đánh không lại Boss, cũng không có nghĩa chúng ta không thể đánh.”

Lúc đối mặt với Boss vương cấp, mặc kệ là ai chỉ dừng lại một chút cũng là một con đường chết, cho nên đám người Giang Khải mới chật vật chạy trốn cả quãng đường.

Nhưng những đội ngũ tam giai này cũng không phải Boss, Giang Khải có Thế thân lừa gạt nhanh chóng khôi phục trạng thái, Hồ Ngôn có thể treo lơ lửng giữa trời né tránh công kích, Nguyễn Ngữ càng không cần phải nói, uống mấy ngụm rượu vào trong bụng chút thương tổn này không tính là gì, đừng nói những người này, dù là Boss vương cấp, hắn ta có thiếu tay gãy chân cũng phải xông lên, cản cũng không cản được.
Bình Luận (0)
Comment