Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 355 - Chương 355: Hỏa Thần Phản Kích (2)

Chương 355: Hỏa Thần phản kích (2) Chương 355: Hỏa Thần phản kích (2)

Mặc dù lúc này thời gian gấp gáp, đám người Lưu Hiên thấy dáng vẻ của Hồ Ngôn vẫn bị hắn ta dọa sợ.

“Đây, tên này… Siêu phàm rồi hả?”

Giang Khải và Nguyễn Ngữ đã sớm nói tuy kỹ năng của Hồ Ngôn không có uy lực gì, nhưng vẻ bề ngoài khá là dọa người.

Trực tiếp khiến Lưu Hiên tưởng hắn ta đã là Siêu phàm…

“Trời ạ, đây là làm gì? Chẳng lẽ, Hồ Ngôn này, mới là người khủng bố nhất Hỏa Thần?”

“Hắn là Thầy phong thủy mà thôi, sao có thể trở nên khủng bố như vậy chứ?”

Trên bầu trời, từng tia chớp nối tiếp nhau chiếu sáng khuôn mặt Hồ Ngôn, ngày thường hắn ta hơi bỉ ôi nhưng lại trở nên vô cùng trang nghiêm.

Sau khi mây đen nổi lên một lúc lâu, đột nhiên có một tia chớp chợt lóe lên, mặt đất chấn động!

Ba!

Gần như cùng lúc đó, Hồ Ngôn giơ cao Phong lôi trượng, “Chết hết cho ta!”

Tia chớp trên bầu trời trực tiếp đánh xuống từ chỗ cách vạn mét trên không trung, đánh thẳng vào trong Phong lôi trượng, cùng lúc đó Phong lôi trượng phản xạ tia chớp đến trên người tên Đao phủ tam giai kia.

Thấy cảnh này, Đao phủ kia cũng choáng váng.

“Đây, đây là thứ gì! Thiên lôi?!”

Oanh một cái, tia chớp đánh vào Đao phủ, quần áo trước ngực hắn ta lập tức bị đốt cháy khét.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ đến là, một loạt thao tác của Hồ Ngôn mạnh mẽ như hổ, kết quả Đao phủ lại không chết…

Ngay cả bản thân Đao phủ cũng hơi ngơ ngác, bị thiên lôi công kích mà mình còn sống?

Đúng lúc này, Nguyễn Ngữ ở một bên khác đẩy ra một người, trực tiếp ném Hàn sương đại thuẫn ra, rút Linh Quang trường kiếm ra.

Bước tiến của hắn ta bắt đầu lảo đảo, ánh mắt mơ hồ.

Đột nhiên, Nguyễn Ngữ chỉ kiếm lên trời, ánh mắt nhìn chằm chằm mọi người phát ra một tiếng rít.

“Ô!”

“Thứ cho ta cả đời này không bị trói buộc, phóng túng yêu tự do, sao sợ có một ngày sẽ té ngã, a no!”

“Hôm nay, 21 người các ngươi không để trinh tiết lại, một người cũng đừng hòng đi!”

Đúng vào lúc này, Giang Khải lại xuất hiện, sau khi Thế thân lừa gạt quay về, tình trạng của hắn đã khôi phục rất nhiều.

Có thể là cảm giác đứng ở trước mặt Nguyễn Ngữ hơi nguy hiểm, Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Ngữ, dịch sang bên cạnh một chút tránh việc đứng trước người Nguyễn Ngữ.

Giang Khải nhìn Lưu Hiên, cười lạnh một tiếng, “Lưu Hiên ơi Lưu Hiên, ngươi dẫn theo 20 người tam giai đến là muốn diệt tiểu đội Hỏa Thần ta? Có phải đầu óc ngươi có vấn đề không.”

“Nghe nói ngươi là Binh lính tứ giai, được, ta cũng muốn xem thử một cường giả tứ giai như ngươi có thể chống đỡ được một kích của Giang Khải ta hay không!”

Hiện tại Lưu Hiên thật sự hơi nghi ngờ cuộc đời, người trong tiểu đội Hỏa Thần này đều là người kỳ lạ.

Lúc đầu hắn ta cảm thấy chỉ cần giết Giang Khải thì tiểu đội Hỏa Thần không đáng lo, nhưng bây giờ xem ra tiểu đội Hỏa Thần đều là yêu ma quỷ quái gì đó.

Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ kia, một người đã bắt đầu tu tiên, một người uống rượu vào liền biến thành sắc ma điên cuồng biến thái.

“Bớt phách lối trước mặt lão tử đi, đừng kéo dài, giết cho ta!” Lưu Hiên khẽ quát một tiếng, “Ai có thể đánh giết bọn họ, tiền thuê thêm năm phần!”

Có thưởng lớn tất có người can đảm, mọi người nghe thấy Lưu Hiên vừa vung tay lên trực tiếp tăng tiền thưởng lên năm phần, cũng không quan tâm nhiều như vậy giết về phía ba người Hỏa Thần!

“Kỳ vũ! Dẫn lôi kiếp!” Hồ Ngôn lập tức phát động kỹ năng.

Nếu nói về tiếng động, bên Hồ Ngôn tiếng động lớn nhất.

Hắn ta đồng thời phát động hai kỹ năng, mưa to như trút nước, lôi điện đan xen đánh về phía Phong lôi trượng, lại từ Phong lôi trượng bắn về phía mục tiêu.

Một vài tia chớp nhảy vọt trong đám người, tình cảnh cực kỳ hùng vĩ.

Tuy công kích của Dẫn lôi kiếp không cao, nhưng lại có thể tê liệt và giảm phòng ngự của kẻ địch.

“Khải đội!” Hồ Ngôn khẽ quát một tiếng.

Giang Khải cười lạnh một tiếng, “Đã biết.”

“Truy mệnh!”

Lưu Hiên trốn ở trong đám người cao giọng chỉ huy, “Ngăn cản Truy mệnh giúp bọn họ!”

Lập tức có người nâng trọng thuẫn lao tới, chuẩn bị yểm hộ đồng đội.

“Quỷ khốc lang hào!” Hồ Ngôn nghiêm nghị quát một tiếng.

Trong toàn bộ khu rừng vang lên tiếng gió mạnh ô ô, rất nhiều bóng đen chui ra từ trong lòng đất, như du hồn xuyên qua trong chiến trường.

Thuẫn bài thủ nào đó đang chuẩn bị ngăn cản công kích của Giang Khải giúp đồng đội, đột nhiên có mấy chục bóng đen trực tiếp chui vào trong thân thể hắn ta, thoát ra từ sau lưng.

Những bóng đen này không tạo ra tổn thương cho hắn ta, nhưng trong nháy mắt này trong đầu hắn ta lại xuất hiện một khuôn mặt máu me.

Mấy Yêu nguyệt ngân lang xé rách thân thể của hắn ta, chia ăn hắn ta; Lục cự ma một kiếm đâm xuyên đôi mắt của hắn ta, mũi kiếm lộ ra ở sau đầu; Thực thi quỷ không đợi mình chết đã xé bộ ngực của hắn ta ra, gặm ăn nội tạng của hắn ta.

Những hình ảnh này cũng không phải hắn ta tự trải qua, nhưng lại như hắn ta thật sự trải qua.

Lúc này, con ngươi của hắn ta trợn to, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng sợ…
Bình Luận (0)
Comment