Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 359 - Chương 359: Trần Xuân Sinh Nóng Nảy

Chương 359: Trần Xuân Sinh nóng nảy Chương 359: Trần Xuân Sinh nóng nảy

Oanh một tiếng, bên ngoài người Lưu Hiên bộc phát ra một luồng năng lượng màu đen, trực tiếp đánh bay phần lớn phi tiêu, hắn ta lại lợi dụng thân pháp né tránh ba thanh phi tiêu trong đó, đâm một thương về phía Giang Khải.

“Ta xem ngươi còn có thể thân không! Bắt giặc bắt cua!”

Hồ Ngôn đã căng thẳng đến mức không thể hô hấp.

Ngay lúc một thương của Lưu Hiên sắp đánh giết Giang Khải, mười bảy thanh phi tiêu hoặc bị đánh bay hoặc bị né tránh lại có một thanh bỏ đi vẻ ngoài Truy mệnh, hóa thành một tấm thẻ bài màu vàng.

Nó ngừng thế đi, lập tức lao về phía gáy của Lưu Hiên.

“Quang Minh thần lệnh!” Hồ Ngôn trợn to mắt, Khải đội ngụy trang Quang Minh thần lệnh thành Truy mệnh!

Phốc phốc hai tiếng!

Một thương của Lưu Hiên đã đâm vào lồng ngực Giang Khải.

Nhưng cùng lúc một tấm thẻ màu vàng trực tiếp xuyên qua gáy Lưu Hiên, vững vàng treo ở trước mặt Giang Khải.

Lưu Hiên đã thành công nhưng hắn ta lại không có cách nào khống chế trường thương tiến thêm một bước.

“Không có khả năng… Ngươi có hai tấm Diêm Vương lệnh, không có khả năng!” Lưu Hiên trợn to mắt nhìn tấm thẻ bài màu vàng kia.

Vào thời khắc này áp lực trên người Giang Khải cũng hoàn toàn biến mất, hắn dùng tay trái nắm lấy mũi thương, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, “Binh vương tứ giai? Cũng chỉ thế mà thôi!”

Đôi mắt Lưu Hiên co rụt lại, nhưng ngay lúc này cả người hắn ta cứng đờ, không thể làm ra bất kỳ động tác gì.

Đột nhiên, vẻ mặt Lưu Hiên trở nên cực kỳ cổ quái, ngay sau đó từ vị trí mũi, cả cái đầu trực tiếp chia ra thành hai nửa, nửa phần sọ não rơi xuống đất.

Hồ Ngôn đã hoảng sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt người.

Cũng may Quang Minh thần lệnh rất nhanh, nếu chậm thêm nửa giây thì một thương này của Lưu Hiên chắc chắn sẽ đâm xuyên tim Khải đội.

Sự chênh lệch giữa cả hai có lẽ chỉ có không phẩy mấy giây.

Tay trái Giang Khải nắm chặt mũi thương, khóe miệng nhếch lên, một tay rút trường thương ra.

Phù một tiếng, cùng lúc đó Giang Khải cũng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi đánh giết Lưu Hiên, cả người Giang Khải lung lay sắp đổ, hắn nhìn về phía Hồ Ngôn, yếu ớt nói, “Lão Hồ, lấy đồng hồ của hắn… Chắc bên trong có chứng cứ!”

Nói xong, Giang Khải mới ngã xuống đất.

Khi Giang Khải tỉnh lại, đã thấy lão Hồ đang tự xử lý vết thương cho mình.

“Khải đội, ngươi đã tỉnh, thương thế của ngươi rất nặng… Lúc trước Noãn Noãn cho ta một ít thuốc chữa thương do nàng chế ra, ta chữa trị đơn giản cho các ngươi một chút.” Hồ Ngôn chữa trị xong cho Giang Khải, lại sang bên Nguyễn Ngữ.

Giang Khải dùng tay trái chống đỡ thân thể, dựa vào gốc cây bên cạnh.

“Lấy đồng hồ của Lưu Hiên chưa?”

“Đã lấy.” Lão Hồ nói, “Ta đã xem ghi chép bên trong, trong đó có một vài bút ký, ghi chép việc hắn âm thầm thuê sát thủ, muốn đánh lén chúng ta lúc chúng ta dẫn Boss.”

Nói xong, Hồ Ngôn cười lạnh một tiếng, “Lưu Hiên này còn đặt ra ba kế hoạch, tình huống chúng ta gặp phải là kế hoạch bình thường nhất trong đó.”

“Hả? Vậy hai bộ kế hoạch còn lại thì sao?” Giang Khải tò mò hỏi.

“Nếu chúng ta chưa hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ có dẫn Boss tới địa điểm chỉ định hay không vẫn sẽ bị Boss giết, bọn họ sẽ cố ý chỉ huy thành viên Quang Minh công hội tạo ra tình huống tử thương nặng nề, sau cùng đổ hết trách nhiệm lên người chúng ta, sau đó lại tìm chúng ta gây chuyện.

“Nếu ngươi bị giết, bọn họ không cướp được đồng hồ của ngươi cũng suy đoán ngươi sẽ lập tức online, bọn họ cũng có mai phục bên ngoài thành chính.”

Giang Khải hơi híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Xem ra bọn họ không giết chết ta thì không bỏ qua.

“Nhưng hiện tại chứng cứ nằm ở trên tay chúng ta, ta cũng muốn xem thử là ai giết ai!”

Lúc này, ngoài rừng không có tiếng hỏa lực nữa.

Nguyễn Ngữ xoay người, cũng mở mắt ra.

Hồ Ngôn đỡ Giang Khải bị thương chưa lành, cùng Nguyễn Ngữ vẻ mặt mơ hồ rời khỏi rừng cây.

Lúc ba người trở lại chiến trường, lập tức bị tình cảnh trước mặt dọa cho sợ ngây người.

Trước khu an toàn đã là một mảnh hỗn độn, cánh rừng lớn nơi xa đã bị hỏa lực đánh cho thương tích đầy mình, còn đang có khói đen cuồn cuộn bốc lên.

Khu vực trận chiến giữa nhân loại và dã thú đã là cây cối đổ nghiêng, trên mặt đất toàn là vết nứt, hố sâu, vết máu.

Một vài chỗ xuất hiện gai đất to lớn, dây leo to khỏe, có nhiều chỗ có dấu vết đóng băng, đốt cháy khét rõ ràng.

Có thể thấy khải giáp và vũ khí hư hỏng ở khắp mọi nơi.

Có thể tưởng tượng, nếu không phải xác người chết sẽ biến mất, lúc này trên chiến trường chắc chắn có vô số xác chết đếm không hết…

Vốn có mấy triệu người tụ tập ở khu an toàn, bây giờ chỉ còn lại chưa đến một phần ba.

Còn hơn một triệu người sống sót, phần lớn mọi người đều mình đầy vết thương, hộ giáp, vũ khí hư hỏng, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ mệt mỏi.

Rất nhiều Thầy lang đang chữa trị thương thế giúp bọn họ.

Giang Khải không khỏi dừng bước, hắn híp mắt nhìn chiến trường rách nát khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment