Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 362 - Chương 362: Đại Hội Đánh Cược (2)

Chương 362: Đại hội đánh cược (2) Chương 362: Đại hội đánh cược (2)

Giang Khải khẽ nhíu mày nhìn Trần Xuân Sinh.

“Ngươi làm thế không sợ Huyền Vũ nghi ngờ ngươi?”

Trần Xuân Sinh dần tỏ ra kích động, “Là công hội cấp dưới của Huyền Vũ công hội, từ bỏ tranh tài rất bình thường. Lại nói, ta không thể mất đi thân phận của Chiến Thần!”

Nhìn Trần Xuân Sinh kích động như vậy, Giang Khải nhíu mày.

Dường như tên này đặc biệt để ý thân phận Chiến Thần… Thậm chí cho người ta một loại cảm giác, hắn ta có thể làm ra việc rất điên cuồng vì thân phận Chiến Thần.

Tuy Giang Khải không biết vì sao Trần Xuân Sinh lại để ý như vậy, nhưng hắn cảm thấy nắm lấy Trần Xuân Sinh có loại trạng thái này có lẽ còn có thể sử dụng cho mình!

“Ta muốn danh ngạch nhưng ngươi cũng phải hiểu khoảng cách của Chủ Thần với công hội cấp Ất chỉ thiếu số người thôi, nên ta không đồng ý đưa đồng hồ cho ngươi.” Giang Khải từ tốn nói.

“Ngươi! Giang Khải, ngươi đừng ép ta!”

“Vì sao ngươi để ý thân phận Chiến Thần như vậy?” Giang Khải dò hỏi, “Dù mất đi thân phận Chiến Thần, ngươi vẫn có được thực lực Chiến Thần, cần gì để ý đến một thân phận chứ.”

“Điều này không cần ngươi quản! Ta cảnh cáo ngươi, ta đã nhượng bộ rất nhiều, nếu ngươi còn không chịu giao đồng hồ ra, vậy ta chỉ có thể ra tay!”

Giang Khải mỉm cười, “Đừng nóng, tuy ta không đồng ý trả đồng hồ cho ngươi, nhưng… Chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta, tạm thời ta sẽ không giao đồng hồ cho quân đội.”

“Ngươi cũng có thể nghĩ xem, ghi chép trong chiếc đồng hồ này đủ để phá hủy Quang Minh công hội các ngươi, với ta cũng tương đương nhổ cây đinh sau cùng do Huyền Vũ để lại ở khu 18, ngươi dùng một danh ngạch mà ta cũng có thể lấy được để đổi, hợp lý sao?”

Trần Xuân Sinh nhìn chằm chằm Giang Khải nhưng trong mắt Giang Khải lại không có chút vẻ sợ hãi nào.

Hiện tại chứng cứ nằm trong tay Giang Khải, hơn nữa Giang Khải còn đưa ra một phương án đàm phán, cuối cùng Trần Xuân Sinh đã thở ra một hơn.

“Ngươi muốn thêm điều kiện gì?”

“Ta muốn Lưu Hiên trả giá đắt!” Giang Khải hung hăng nói, “Ta cũng không làm khó ngươi, Lưu Hiên làm việc không tốt, ngươi hoàn toàn có thể coi đây là lý do để đá hắn ra khỏi công hội, ta sẽ tự xử lý việc còn lại.”

“Sau đó ngươi nhường lại danh ngạch đại hội đánh cược, sau khi lấy được danh ngạch, chỉ cần ngươi không đến trêu chọc ta, ta có thể đảm bảo đồng hồ sẽ ở trên tay ta một đoạn thời gian rất dài.”

Suy nghĩ, Giang Khải lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, nếu ngươi có thể cung cấp càng nhiều tin tức liên quan với Huyền Vũ, chỉ cần đủ lượng tin tức thì ta cũng có thể trực tiếp đưa đồng hồ cho ngươi.”

Trần Xuân Sinh híp mắt lại, khẽ vặn hỏi, “Ngươi muốn ta làm gián điệp cho ngươi?”

Giang Khải mỉm cười, “Nói khó nghe như vậy làm gì, đồng bạn hợp tác…”

“Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”

“Chỉ dựa vào việc ngươi không có lựa chọn nào khác!”



Qua một lúc lâu, Giang Khải và Trần Xuân Sinh mới đi ra từ trong phòng.

Sau khi ra ngoài, Trần Xuân Sinh không hề nói gì, dẫn theo thủ hạ rời khỏi Chủ Thần công hội.

“Khải đội, các ngươi trò chuyện lâu như vậy, nói cái gì thế?” Nguyễn Ngữ vội vàng đến gần.

“Sau này lại kế cho ngươi.” Giang Khải nói xong nhìn về phía Nguyễn Ngữ, “Gần đây có nghe nói ở đâu có bí cảnh không?”

“Bí cảnh đâu dễ tìm như vậy.” Nguyễn Ngữ lắc đầu nói.

Giang Khải hơi buồn bực.

Nói thật ra, hắn đánh tứ giai thật sự có độ khó không nhỏ, tuy Lưu Hiên cũng là cao thủ tứ giai nhưng thắng hắn ta cũng không dễ dàng.

Mấu chốt là, Lưu Hiên còn chưa phải tứ giai max cấp, chức nghiệp cũng là Binh vương.

Nghe nói trong Võ đồ tứ giai, cao thủ đỉnh cấp đều có thể dùng được công kích chân khí!

Mười công hội lớn chỉ phái ra 100 người, người xuất chiến lần này tuyệt đối đều là cao thủ siêu cấp, biết đâu Tứ quý hoa đô gì đó sẽ tham gia.

Phần thắng của mình cũng không cao.

Nếu hắn muốn thắng, cách ổn thỏa nhất cũng là tăng đẳng cấp chức nghiệp.

“Tài liệu Thiên Mệnh tam giai… Phải đi kiếm.” Giang Khải than thở, “Ai, lão Hồ đâu? Ba tên thợ giày chúng ta cũng có thể bằng một Gia Cát Lượng, gọi hắn đến cùng nghĩ cách đi.”

Giang Khải và Nguyễn Ngữ đồng thời quay đầu, tìm kiếm tung tích của lão Hồ.

Kết quả thấy lão Hồ đang ngồi ngẩn người trong lương đình ở vườn hoa.

“Gần đây trạng thái của lão Hồ không được tốt lắm.” Nguyễn Ngữ nói, “Lần này thú triều đã có ảnh hưởng rất lớn với hắn, chắc là nghĩ đến Đông Ly.”

Giang Khải gật đầu, “Đúng vậy, Đông Ly cũng là Boss bản đồ, ai… Ngược luyến đáng chết…”

Nhắc đến Đông Ly, Giang Khải đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở to hai mắt nhìn.

Ngay sau đó, Giang Khải gọi Hồ Ngôn, “Lão Hồ, đừng mắc bệnh tương tư nữa, đi, dẫn ngươi đi tìm Đông Ly!”

Hồ Ngôn nghe xong, cả người đầy tinh thần.

Một đoàn người lập tức tiến về khu an toàn, chờ đến khi bầu trời tối đen lại đổi sang đồ đi đêm, vụng trộm chuồn ra khỏi khu an toàn, đi thẳng đến Thái Bình sơn đạo.

Căn cứ vào tin tức, nơi ở của Đông Ly là phía bắc Vọng nguyệt phong.
Bình Luận (0)
Comment