Chương 363: Bản đồ ẩn
Chương 363: Bản đồ ẩn
Ba người ăn Ma thần thự điều, che giấu khí tức nhanh chóng đi về phía Vọng nguyệt phong.
“Hình như nơi đó có rất nhiều hồ ly tinh, nếu không ta uống chút rượu?” Nguyễn Ngữ đề nghị.
Hồ Ngôn lườm hắn ta một cái, “Ngươi muốn làm gì?”
“Không tìm được ai như Đông Ly, ta tìm một thống lĩnh hồ ly tinh còn không được sao?”
Giang Khải nhìn mị ảnh thỉnh thoảng lao qua xung quanh.
Tuy những hồ yêu này có dáng người xinh đẹp như là hình người, nhưng lại có một khuôn mặt hồ ly tiêu chuẩn, ngay cả cánh tay cũng xù lông, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau với Đông Ly.
“Nguyễn Ngữ, khẩu vị của ngươi thật nặng.” Giang Khải nói, “Chúng ta đi tìm Đông Ly, ngươi vẫn nên nhịn trước đã.”
Lúc ba người tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên thấy một nữ nhân ưu nhã ngồi trên một tảng đá chìa ra trên vách đá Vọng nguyệt phong.
Ở dưới ánh trăng, chỉ có thể thấy nàng có đường cong mềm mại, bên mặt hoàn mỹ.
“Đông Ly!” Hồ Ngôn lập tức bước nhanh hơn, Giang Khải và Nguyễn Ngữ vội vàng đuổi theo Hồ Ngôn.
Thậm chí trên Vọng nguyệt phong còn có một hồ yêu vương cấp, nhưng chúng nó không có ý ngăn cản ba người.
Mười mấy phút sau, cuối cùng Hồ Ngôn đã đến đỉnh núi.
Nhìn bóng lưng khiến hắn ta ngơ ngác mất hồn kia, Hồ Ngôn kích động đến mức đôi tay run lên nhè nhẹ.
“Đông Ly…”
Đông Ly xoay người, nàng nhìn Hồ Ngôn nhẹ nhàng cong khóe môi, thật sự là một nụ cười mê người.
“Ngươi đã đến? Ta cũng đang muốn tìm ngươi!”
Trước mắt Giang Khải thoáng qua một cái, Đông Ly như một sợi lụa mỏng xuất hiện trước mặt ba người, nàng giáng xuống từ trên trời, tay áo tung bay, vô cùng tiên khí.
Lần này ánh mắt Đông Ly nhìn Hồ Ngôn rõ ràng khác với lúc nhìn Giang Khải và Nguyễn Ngữ.
Giang Khải rất quen thuộc với loại ánh mắt này, lúc trước Viên Trụ dẫn bạn gái đi ăn cơm chung với hắn, hắn cũng có cảm giác này.
Cứ như mình biến thành bức tường ngăn cách hai người kia, cũng may có mình ở đó, nếu không hai người kia lại dính vào nhau.
Hồ Ngôn đã chìm vào mê gái, Giang Khải lắc đầu, đợi lát nữa cho bọn họ thời gian ở riêng.
“Khục khục…” Giang Khải ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của Đông Ly, “Đông Ly… Cô nương… Ngươi vừa nói ngươi đang muốn tìm chúng ta?”
Đông Ly gật đầu, “Các ngươi đánh chết Địa tàng đại đế Trục Lộc lĩnh, ta đoán không bao lâu nữa các ngươi sẽ quét sạch Thái Bình sơn đạo.”
“Cho nên, ta nghĩ chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trở thành kẻ địch.”
Trong khoảng thời gian này, Hồ Ngôn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, nghe Đông Ly nói vậy càng thấy đau lòng.
“Có cách nào né tránh việc này không?” Hồ Ngôn vội vàng hỏi.
Đông Ly thở dài một hơi, do dự nói, “Không có.”
Thân thể Hồ Ngôn không tự chủ được lùi lại mấy bước, Giang Khải đưa tay đỡ hắn ta.
Thấy dáng vẻ đau lòng muốn chết của Hồ Ngôn, Giang Khải cũng rất không nỡ, hỏi, “Đông Ly cô nương, thật ra trước đó ta nghĩ đến một vấn đề.”
“Trước đó ngươi bị một tiểu gia hỏa tổn thương nguyên khí, nhưng Boss mà chúng ta gặp phải đều không nhắc đến chuyện nguyên khí này, ngươi đã có thể bổ sung nguyên khí từ chỗ của lão Hồ, nói vậy, có phải chỉ có sự tồn tại chân thực như nhân loại mới có loại nguyên khí này không?”
Đông Ly không trả lời thẳng, nàng nhìn về phía Giang Khải, “Ta cũng không biết phải giải thích như thế nào, ta chỉ biết sau một lần nào đó tăng cường thực lực, ta đã có thuộc tính nguyên khí này.”
“Theo nguyên khí tăng lên, linh trí của ta càng ngày càng rõ ràng.”
“Cũng như chân khí của Võ đồ các ngươi, nó cũng không phải đến từ vũ khí trang bị, mà đến từ trong cơ thể các ngươi.”
Công kích chân khí của Viên Trụ thật sự có liên quan đến trạng thái tiềm năng của hắn ta.
Tình huống của Viên Trụ và Đông Ly hơi tương tự, dường như có thể hiểu dễ dàng hơn.
Có lẽ Đông Ly là yêu tộc nên có một loại thiên phú đặc biệt nào đó có thể tiến thêm một bước nhận được thuộc tính nguyên khí này, khiến nàng càng giống người hơn.
Giang Khải nhíu mày, “Đông Ly cô nương, ngươi đã có được nguyên khí mà hồ yêu khác không có, vậy ngươi có nghĩ đến việc chạy khỏi nơi này không?”
“Tuy thực lực của ngươi rất mạnh nhưng nhân loại chúng ta có số lượng đông đảo, nếu rất nhiều Siêu phàm giả ra tay, e rằng ngươi cũng không thoát được vận mệnh bị giết.”
Đông Ly hơi ngạc nhiên.
Chạy khỏi nơi này?
Một lúc lâu sau, Đông Ly khẽ khàng nói, “Vận mệnh của chúng ta đã được định sẵn, chạy? Ta chưa từng nghĩ đến.”
Lão Hồ vội vàng nói, “Đông Ly, chạy đi! Rời khỏi nơi này!”
“Ta mặc kệ ngươi là giả thuyết cũng tốt, chân thực cũng được, cũng không cần biết ngươi là Boss gì, dù sao ta nhất định phải dốc hết sức bảo vệ ngươi!”
Đông Ly cũng ngây ngẩn cả người.
Trước kia nàng không có ràng buộc, vận mệnh đã sắp xếp như thế, chết thì chết thôi.
Nhưng lúc nàng thấy ánh mắt của Hồ Ngôn lại hơi dao động.
Trước đó, thậm chí nàng muốn gặp Hồ Ngôn một lần, đích thân tạm biệt Hồ Ngôn… Đủ để chứng minh trong lòng nàng cũng nghĩ đến tên nhân loại này.
“Ta có thể chạy sao?”