Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Hí Mệnh Chúng Sinh (2)

Chương 383: Hí mệnh chúng sinh (2) Chương 383: Hí mệnh chúng sinh (2)

Hắn còn có một câu chưa nói với lão Hồ, lần này hắn ra ngoài là muốn đi gây sự với Huyền Vũ!

“Được, ta đi trước. Lão Hồ, để ý Nguyễn Ngữ, tuy thực lực của tên này mạnh lên nhưng không có ai trông chừng cũng không được.”

Hồ Ngôn nhẹ gật đầu, “Được, Khải đội ngươi phải tự cẩn thận.”



Một mình Giang Khải đi đến lối vào trước đó.

Điều thú vị là, từ Thái Bình sơn đạo không thấy lối vào Tiên Tung cốc, nhưng ở Tiên Tung cốc lại có thể thấy con đường đi đến Thái Bình sơn đạo.

Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua mảnh sơn cốc này, sau cùng nhìn về phía ngọn núi cao ở chân trời.

Lần này, bản đồ ẩn khiến thực lực cả tiểu đội Hỏa Thần tăng mạnh!

Lúc tăng lên đến tam giai cấp 1, Giang Khải còn nhận được hai kỹ năng chức nghiệp.

Siêu viễn xạ kích, tăng 300% khoảng cách công kích!

Đồng thời, trong trạng thái báo thù tăng 15% tỷ lệ bạo kích!

Khí tức sinh mệnh có thể thông qua cảm giác với sinh mạng nhìn thấu một vài kỹ năng phân thân, thế thân, ẩn thân.

Thực lực của Giang Khải đã tưởng như hai người với lúc vừa tiến vào Tiên Tung cốc!

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía con đường phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn về phía con đường phía trước, “Huyền Vũ, lần này ta chắc chắn khiến ngươi phải rơi một khối thịt!”

Sau khi trở về Thái Bình sơn đạo, Giang Khải chú ý đến khu an toàn đã giải trừ niêm phong, vẫn có thể thấy đội ngũ đi qua đi lại giữa khu an toàn và bốn bản đồ lớn.

Nhưng số lượng đội ngũ trong khu an toàn lại ít hơn bình thường rất nhiều.

Giang Khải đi qua khu an toàn, tiến về thành chính.

Ở trong khu rừng đột nhiên có một giọng nói khẽ gọi Giang Khải.

Giang Khải tìm theo hướng tiếng nói, phát hiện một nam tử đang núp trong rừng rậm kích động vẫy gọi mình.

Người này hơi quen mặt nhưng Giang Khải không nhớ nổi đã từng gặp hắn ta ở đâu.

Người kia vẫy Giang Khải, “Giang Khải, ta tìm ngươi đã hơn hai tháng, mau tới đây!”

Giang Khải đi tới, “Ngươi là?”

“Ta là thủ hạ của Trần hội trưởng.” Người kia nói thẳng, “Hội trưởng vẫn đang tìm ngươi, đã nói trước chúng ta sẽ rời khỏi đại hội đánh cược, ngươi mua lại danh ngạch, kết quả hơn hai tháng nay không thấy người của các ngươi đâu, đại hộ đánh cược cũng sắp bắt đầu, hội trưởng vội muốn chết!”

Giang Khải mỉm cười, thì ra là chuyện này, hắn đi ra ngoài cũng vì chuyện này.

“Trần Xuân Sinh cũng rất coi trọng chữ tín, là sợ ta giao đồng hồ cho quân đội đi… Đã biết, bảy giờ tối nay các ngươi hãy rời khỏi tranh tài, ta đến mua danh ngạch.”

“Đúng rồi, mua danh ngạch cần bao nhiêu tiền?”

“Cũng không tốn bao nhiêu tiền.” Người kia nói, “200 ngàn tinh tệ là đủ.”

Trên thực tế, hiện tại những vật phẩm trong túi thẻ của Giang Khải có giá trị không nhỏ, ít nhất giá trị chín chữ số, thậm chí mười chữ số tinh tệ.

Giang Khải khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hung hăng nói, “Đắt như vậy! Ta không bỏ số tiền này, để Trần Xuân Sinh chuyển số tiền này cho ta!”

“Điều này… Ta đã biết.”

Trần Xuân Sinh âm thầm phái ngươi đưa 200 ngàn tinh tệ đến, Giang Khải thì dùng 200 ngàn này mua danh ngạch sau khi Quang Minh công hội bỏ quyền.

Sau khi trở về công hội, Giang Khải nhìn tình huống xin gia nhập Chủ Thần công hội một chút.

Có lẽ vì trong khoảng thời gian này trụ sở vẫn không có người, Giang Khải thấy được hơn mười ghi chép xin gia nhập nhưng đều tự hủy bỏ.

Một công hội không có người ở suốt ba tháng, ai còn đến xin.

“Việc nhận người vẫn nên giao cho lão Hồ và Nguyễn Ngữ đi,” Giang Khải suy nghĩ, chuẩn bị đến phòng giao dịch.

Vừa đi đến cửa, vừa hay thấy một người lén lút thò đầu ra nhìn vào trong trụ sở.

Giang Khải nhìn kỹ, ngạc nhiên nói, “Tưởng địa ca?”

Tưởng Phóng thấy Giang Khải đi ra từ cửa lớn, bước nhanh tới cũng đấm một cái, “Ngươi nói xem trong khoảng thời gian này tiểu tử thối nhà ngươi chạy đi đâu hả? Công hội các ngươi thật sự hung ác, mặc kệ đến mấy lần đều vắng vẻ như thế.”

Giang Khải có thể gặp được Tưởng Phóng cũng thấy rất vui vẻ, lôi kéo Tưởng Phóng đi vào công hội.

“Tưởng đại ca, ta cùng Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ đi luyện cấp, lần này đi ra ngoài thời gian khá dài, không ngờ ngươi sẽ tới tìm ta.” Giang Khải dẫn theo Tưởng Phóng đi vào trong đình nghỉ mát ở vườn hoa, “Tưởng đại ca, ngươi tìm ta là có chuyện gì sao?”

Tưởng Phóng nhìn Giang Khải, mỉm cười lắc đầu, “Không có việc gì là ta rảnh phát chán nên ngày nào cũng chạy đến chỗ ngươi sao.”

“Không phải là Hoàng gia với Anh Tử…”

“Điều này thì không, Hoàng gia đã dọn khỏi Giang Trung thành, hơn nữa tướng quân cũng phái ta và mấy người Hắc thần ầm thầm bảo vệ ca ca và muội muội của ngươi. A, đúng, ca ngươi đã xuất viện, hiện tại đang ở trong biệt thự Tĩnh Tâm hồ.”

Lúc này Giang Khải mới thở phào một hơi, đúng là thời gian hắn đến bản đồ ẩn quá lâu chưa từng về nhà thăm.

“Vậy Tưởng đại ca tìm ta có chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment