Chương 403 - Đàm phán
Đám người Huyền Vũ thấy Giang Khải chân thành, ân cần cổ vũ bọn họ đều nhao nhao lùi lại một bước…
“Ai, đừng như vậy, thử một lần đi, dù sao không phải điểm của các ngươi!” Giang Khải bất đắc dĩ nói, “Ta nói các đại ca đại tỷ này, liều một trận đi, thay đổi để đón đầu cơ hội!”
“Cả đời người có bao nhiêu cơ hội chứ, phải hiểu nắm bắt cơ hội đúng không! Các ngươi đều là cao thủ, cao thủ so chiêu đâu có thắng bại tuyệt đối gì đó, chỉ cần trong lúc tranh tài bắt được nhược điểm của ta, rất dễ đánh chết ta!”
Thấy mọi người không động đậy, Giang Khải thở dài một hơi, còn nói, “Vậy đi, ta nói nhược điểm của ta một chút, ví dụ như ta thích dùng lửa đúng không, các ngươi hoàn toàn có thể dùng nước, băng, hoặc là cũng dùng lửa! Sau khi ngăn chặn lửa của ta, chỉ cần tránh được phi tiêu của ta, không phải lực chiến đấu của ta chỉ còn lại một nửa sao?”
“Ồ, đúng, ta còn có Diêm Vương lệnh, hít… Điều này hơi khó khăn… Đúng, ta nhớ ra rồi, trước kia có người dùng trang bị có hiệu ứng đặc biệt bảo vệ chủ, dùng một chiêu kia chặn lại Diêm Vương lệnh của ta, các ngươi sẽ có người có trang bị giống vậy đi.”
“Sau đó cũng là áp sát, đương nhiên lúc các ngươi áp sát cũng phải cẩn thận, ta cũng không phải không có thủ đoạn áp sát, gần đây học được vài thứ mới… Nhưng trong tình huống áp sát các ngươi cũng có cơ hội, có người nào đó công kích chân khí, ta thấy cũng rất lợi hại, suýt giết ta!”
“Mọi người thử một lần đi, thật, không khó như tưởng tượng đâu!”
“Tin tưởng ta! Ta thật sự không lừa các ngươi!”
Đám người Huyền Vũ thấy Giang Khải đi về phía trước một bước, tập thể lùi lại một bước…
Vì để người Huyền Vũ có can đảm thủ lôi, Giang Khải cũng hết lòng hết dạ…
Hắn nghiêm túc phân tích nhược điểm của mình, đồng thời đưa ra đề nghị thực dụng có thể thực hiện lại có tính nhắm vào.
Nhưng mặc kệ Giang Khải dùng tình khuyên nhủ, lấy lý thuyết phục như thế nào, từ việc từ chối bình thường, thực hiện giá trị nhân sinh, đến sự phát triển tiền đồ tương lai, lợi ích cá nhân, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, tình cảm dạt dào phân tích cho mọi người biết tầm quan trọng của lần đánh cược này, đám người Huyền Vũ vẫn giữ khoảng cách với hắn.
“Tên điên này… Hắn muốn lừa chúng ta đánh với hắn! Mọi người đừng bị lừa!”
“Nguy hiểm thật! Với tài ăn nói này, ta suýt thì tin!”
Giang Khải tốn miệng lưỡi vẫn không thể động viên một đối thủ đi ra, hắn thật sự không có cách nào bất đắc dĩ nhìn về phía trọng tài dưới sân.
Thấy ánh mắt của Giang Khải lia sang, tên trọng tài kia đột nhiên ôm chặt bụng, “Ôi chao, đau bụng, ngươi, ngươi làm thay ta một chút!”
Nói xong liền chạy đi.
Người bị chỉ trợn to mắt, không đến nửa giây cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này.
Cứ kéo dài như thế, Huyền Vũ sẽ xong đời! Mình gánh chịu được trách nhiệm này sao?
Hắn ta cũng phản ứng nhanh chóng, trong chớp mắt hai tay ôm ngực ngã thẳng xuống đất.
Giang Khải cũng thấy choáng váng.
Đây là bệnh tim tái phát?
Lần này hay lắm, không còn trọng tài nữa…
Giang Khải chỉ có thể bất lực nhìn về phía đài chủ trì, “Các vị Chiến Thần tiền bối, người Huyền Vũ không ứng chiến, trọng tài đi vệ sinh, có thể phái một người xuống giải quyết chuyện này không?”
Một đám Chiến Thần nhao nhao trò chuyện về thời tiết hôm nay…
“Ôi chao, thời tiết hôm nay thật kỳ quái, thoáng cái đã xem tranh tài nhiều ngày như vậy, đầu óc hơi choáng váng, ta đi nghỉ ngơi một chút.”
“Đều nói cường giả Siêu phàm thế này thế kia nhưng cuối cùng vẫn không chịu được việc thức đêm mấy ngày, thật sự hơi không chịu được… Ta cũng đi xuống nghỉ ngơi trước.”
“Ôi chao, thật xin lỗi các vị, ta vừa nhận được tin tức bên Thú Thần có hành động, ta nhất định phải logout!”
Giang Khải nhìn đám người trên đài chủ trì nói nhăng cuội một trận rồi chạy ra sau đài, vội nói, “Này, đây là đại đội đánh cược cả nước, các ngươi làm gì!”
“Không có ai phụ trách đại hội sao? Có tính tổ chức chút được không? Không phải đã làm mấy thập niên sao, lại không ai xử lý loại tình huống này?! Các ngươi làm vậy khiến ta rất thất vọng với các ngươi!”
Giang Khải bất lực nhìn về phía khán đài.
“Mọi người phân xử thử xem, sao bọn họ có thể như vậy?”
Trên khán đài, khán giả tập thể quay đi… Không ai dám tiếp lời Giang Khải.
Âu Dương Dịch cũng trong đám người đang quay đi.
Hắn ta vừa quay đi vừa nói thầm, “Tiểu tử thối, ngươi đừng hỏi ta, ngươi chơi lớn như vậy, ai dám chơi chung với ngươi chứ…”
Đúng vào lúc này, Âu Dương Dịch nghe thấy người trên sân hô to, “Âu Dương đại ca, Âu Dương đại ca! Ngươi nhìn ta một cái đi, không phải ngươi đã tham gia đại đội đánh cược rất nhiều lần sao, loại tình huống này có phải trực tiếp coi như ta đã thắng không?”
Trên trán Âu Dương Dịch đổ mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu.
“Tiểu tổ tông của ta, bảo ngươi đừng gọi ta, ngươi thật sự gọi! Ta không quen ngươi…”
“Ngươi còn thắng nữa, Huyền Vũ sẽ không còn nữa!”