Chương 420 - Giả thần giả quỷ
Hoàng Kiến Quốc tức giận quay đầu đi, không muốn nói chuyện.
“Kiến Quốc!” Lưu Viễn Hương thở dài một hơi, “Đã nói các ngươi rời đi chỉ là kế tạm thời, loại người làm càn làm bậy như Giang Khải quá dễ lừa gạt.”
“Tên kia căn bản không hiểu rõ địa vị của Hoàng Hiểu Quân không dễ rung chuyển, Hoàng gia các ngươi sẽ không ngã!”
“Trước tiên các ngươi cứ thành lập công hội mới, cần cái gì thì bên chúng ta sẽ dốc sức giúp đỡ, yêu cầu duy nhất là các ngươi đừng phát triển quá nhanh, tránh cho người ta nói ra nói vào.”
“Chờ đến khi các ngươi đến công hội cấp Giáp, đến lúc đó các ngươi lại sát nhập vào, vị trí phó hội trưởng, ghế trong hội trưởng lão vẫn giữ lại cho các ngươi!”
Nghe Lưu Viễn Hương kiên nhẫn thuyết phục, cuối cùng thái độ của Hoàng Kiến Quốc đã dịu xuống.
Hắn ta quay sang nhìn Lưu Viễn Hương, “Ta biết điều mà ngươi nói, nhưng ta không nuốt trôi cơn giận này! Một mình Giang Khải lại khiến Huyền Vũ chúng ta đi đến cấp độ hôm nay, chúng ta thành lập hơn ba mươi năm, từ lúc nào phải chịu cơn giận như thế!”
Lưu Viễn Hương đứng lên, khẽ than thở, “Có câu này ta biết ngươi không muốn nghe nhưng ta vẫn phải nói.”
“Ngay từ đầu người kết thù với Giang Khải không phải là cả nhà Hoàng Vĩ sao, kết quả hiện tại Giang Khải trực tiếp làm loạn đến tổng bộ.”
“Chúng ta đều biết Giang Khải là chức nghiệp mới, hiện tại xem ra cường độ của chức nghiệp mới nằm vượt xa dự đoán của tất cả mọi người, hiện tại hắn chỉ là tam giai, một khi đạt đến Siêu phàm, đến lúc đó ý nghĩa của hắn với quân đội sẽ khác hoàn toàn.”
Lưu Viễn Hương nói xong quay sang nhìn Hoàng Kiến Quốc, “Ngươi nói xem, nếu không chúng ta đừng lằng nhằng với hắn nữa? Đừng quên, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn!”
Hoàng Kiến Quốc vỗ bàn một cái, tức giận đứng lên quát Lưu Viễn Hương, “Lưu Viễn Hương, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi sợ tiểu tử kia!”
“Kiến Quốc, ngươi nói gì vậy, sao ta lại sợ hắn!” Lưu Viễn Hương lời lẽ thấm thía nói, “Ta không muốn gây chuyện vào thời điểm mấu chốt này! Bộ phận mới của chúng ta vừa thành lập không lâu, đây là lúc phải làm việc khiêm tốn!”
“Ngươi và ta đều biết tận thế là việc không cách nào thay đổi, nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta là tự vệ!”
“Hiện tại Giang Khải đã khiến cao tầng quân đội coi trọng, chúng ta càng xung đột nhiều với hắn, bị quân đội để mắt đến thì làm sao bây giờ?”
Hoàng Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi có thể không chơi với Giang Khải, nhưng ta chắc chắn theo đến cùng! Đổi lại là ngươi, cả Lưu gia của ngươi bị đá ra khỏi Huyền Vũ, ngươi sẽ từ bỏ sao?”
“Lão Lưu, ta sẽ lấy danh nghĩa công hội mới đối phó hắn nhưng ta cũng có một điều kiện, ta cần sự trợ giúp gì ngươi nhất định phải cung cấp cho ta!”
Lưu Viễn Hương thấy Hoàng Kiến Quốc kiên trì như vậy, tự biết không cách nào thuyết phục, chỉ có thể thở dài nói, “Ta đã sớm nói, sẽ ủng hộ chắc chắn ủng hộ.
“Được! Ta muốn bộ phận mới rút ra mấy người!”
Lưu Viễn Hương trợn to mắt, nhỏ giọng nói, “Ngươi điên rồi? Hiện tại vẫn là giai đoạn quan sát!”
Hoàng Kiến Quốc lộ ra vẻ tàn nhẫn, “Ta vừa nhận được tin tức La Bình để Giang Khải đi làm người tự do, đây là người nội bộ tiết lộ cho ta, bên ngoài không có ai biết, đây là cơ hội cực tốt để ra tay, đến lúc đó người khác cũng không biết là ta làm!”
“Thực lực của Giang Khải vượt xa cùng cấp, muốn đối phó chó điên cũng chỉ có thể dùng một con chó điên khác! Ta cũng không cần nhiều, điều hai người đến thôi.”
“Ai?” Lưu Viễn Hương hỏi.
“Tà Hỏa, Bạo Quân!”
Lưu Viễn Hương nghĩ tới hai người kia lập tức híp mắt lại.
Ở trước mặt hai người kia, hình như Giang Khải sẽ không chiếm được chút lợi ích gì, đúng là Hoàng Kiến Quốc đã nghĩ sâu tính kỹ mới chọn người.
Huống hồ, nếu Giang Khải thật sự ở khu vực không biết, dù bị giết e rằng cũng không để lại chứng cứ gì.
“Được rồi, không cởi bỏ vấn đề này của ngươi, ta thấy ngươi cũng ăn không ngon ngủ không yên, ta đã biết!” Lưu Viễn Hương than thở, “Khoảng một tuần nữa hai người kia sẽ đến nơi.”
“Ta cũng không muốn nói nhiều về hạng mục công việc cần chú ý, nhớ kỹ, đừng để bất kỳ ai liên hệ họn họ với chúng ta!”
“Yên tâm đi.”
Chờ sau khi Lưu Viễn Hương vội vàng rời đi, Hoàng Kiến Quốc nhìn phòng họp vắng vẻ, ánh mắt trở nên âm trầm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Giang Khải, dám đụng đến Hoàng gia ta, lần này Hoàng Kiến Quốc ta đích thân ra tay, ngươi xem ta giết chết ngươi như thế nào!”
…
“Ô! Ô!” Giang Khải vừa nhanh chóng bay trong rừng, vừa tự phối âm như là quỷ đến.
Mặc kệ thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Giang Khải trải nghiệm việc làm quỷ, việc đã rồi không bằng hưởng thụ niềm vui thú trong đó.
“Nếu Trụ Tử kia ở đây, ta đảm bảo có thể dọa chết hắn!” Giang Khải cười lạnh một tiếng.
“Đáng tiếc trạng thái này chỉ có thể kéo dài ba ngày.”
Còn chưa nói hết câu, Giang Khải đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng lá cây lắc lư.
“Lại là Người tuần đêm?” Giang Khải lập tức tinh thần tỉnh táo.