Chương 421 - Giả thần giả quỷ (2)
Những món đồ khác của Người tuần đêm không được, nhưng lại rơi tin tức bảo vật!
Giang Khải không nói hai lời, bay thẳng lên trên theo hướng tốc độ.
Bình thường đi lại trong rừng còn cần tránh né nhánh cây bụi cây, hiện tại Giang Khải hoàn toàn không cần tránh né chướng ngại vật, còn là trạng thái phi hành tốc độ cực nhanh, cứ như là một cơn gió lướt qua.
Nhánh cây trên ngọn cây đột nhiên lắc lư một trận, sau đó một bóng dáng nhanh chóng lao đến một gốc cây khác.
“Ở đây!” Quỷ nhãn chuyên chú của Giang Khải đặc biệt nhạy bén với vật thể di chuyển, vô cùng tùy tiện đã phát hiện điều khác thường, ngay sau đó nhanh chóng lao tới.
Không lâu sau, hắn thấy một bóng đen đang nhảy vọt giữa nhánh cây.
“Hả? Hình như không phải Người tuần đêm? Cảm giác như đang chạy, hơn nữa tốc độ không nhanh.”
Trong lòng Giang Khải nghi ngờ nhưng cũng không dừng lại, ngay lúc sắp đuổi kịp bóng đen kia, đột nhiên tăng tốc lao đến trước mặt bóng đen.
“A!” Bóng đen kia ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng quỷ tóc tai bù xù đứng ở đó lập tức phát ra một tiếng rít, cả người ngã xuống đất.
Sau khi đập gãy tận mấy nhánh cây, người kia nặng nề ngã xuống đất.
Lúc nàng bò dậy, phát hiện Giang Khải đã đứng ở trước mặt nàng.
Hiện tại Giang Khải đã có thể xác định, tên này không phải Người tuần đêm mà là một người chơi nữ Hoa Hạ.
Đôi mắt nàng hơi kỳ dị, dù là ban đêm cũng đặc biệt sáng ngời, trong đôi mắt kia như chứa biển sao cuồn cuộn.
Nhưng phương hướng chạy trốn của nữ nhân này vừa hay nhất trí với phương hướng mà hắn muốn đi, không phải cũng lấy được tin tức này chứ.
Đây chính là tài liệu Thiên Mệnh tứ giai, Giang Khải cũng không muốn có người cướp với hắn.
Lúc này, nữ nhân bị dọa đến tay chân không cần, hung hăng lùi lại, nàng hoảng sợ nhìn Giang Khải, “Ngươi, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ! Lão tử đã thấy ngươi bị Người tuần đêm câu hồn nhiếp phách!”
Giang Khải cúi đầu, tóc dài che trước mặt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Nữ nhân này thấy mình phát động Vòng quay vận mệnh hả?
Nhưng nàng chắc chắn không thấy quá trình, chỉ thấy được kết quả.
Chắc tận mắt thấy mình biến thành trạng thái quỷ hồn nên mới khiến một người tự do hoảng sợ như thế.
Lại nói, tuy nàng bị dọa sợ nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp, nếu không nhếch nhác như thế đây chắc chắn là một mỹ nữ.
Nhưng có vẻ ngoài đẹp như vậy lại tự xưng “lão tử”, khá thú vị.
Tất cả mọi người là người tự do Hoa Hạ, Giang Khải không muốn ra tay với nữ nhân, đương nhiên nếu hiện tại hắn ra tay với người, phần thắng sẽ thấp hơn bình thường rất nhiều, dù sao trạng thái Hóa quỷ có rất nhiều hạn chế.
Người ta là người tự do chắc chắn có chút tài năng.
Không ra tay nhưng Giang Khải lại muốn đuổi nàng đi… Suy nghĩ, Giang Khải đột nhiên chậm rãi giơ cánh tay lên, lúc đưa đến trước ngực mới dừng lại, cổ tay của hắn yếu ớt rũ xuống.
“Ta chết rất thảm… Ta lại bị quái vật câu đi hồn phách ở Quỷ Tinh, hồn ta không trở về được, vì sao chúng nó có thể câu đi hồn phách của ta… Vì sao ta không trở về được… Cô nương, giúp ta chút đi, nhường thân thể của ngươi cho ta đi… Ta muốn trở về…”
Nữ nhân suýt hỏng mất.
Suy đoán của nàng là thật! Dã quái trong Quỷ Tinh có thể khiến hồn phách người chết bị nhốt trong Quỷ Tinh vĩnh viễn!
“Thì ra… Những u linh quỷ hồn trong Quỷ Tinh đều là người bị câu đi hồn phách trước đó để lại… Cô nương, giúp ta chút đi, để ta ăn hết hồn phách của ngươi, ăn hết hồn phách của ngươi thì ta có thể chiếm cứ thân thể của ngươi, ta muốn trở về…”
“Bể, Bể mật!” Ngươi, ngươi đừng đến đây!” Nữ nhân nói chuyện cũng không dễ dàng, “Ta, ta và ngươi không thù không oán, ngươi không được đến đây! Không phải ta hại chết ngươi! Ngươi đi mau!”
Giang Khải hơi mơ hồ, hắn lấy đâu ra kỹ năng Bể mật? Đoán chừng là nữ nhân này bị dọa quá, tưởng mình trúng trạng thái Bể mật.
Giang Khải lơ lửng giữa không trung, từng bước đến gần.
“Cô nương, cho ngươi nhìn mặt ta một cái đi, nhìn mặt của ta, ngươi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ta… Ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi… Vậy ta sẽ không mất dấu ngươi nữa.”
“Không, không, không muốn, lão tử không cần nhớ kỹ ngươi! Ngươi, ngươi mau tránh ra!”
“Tới đi, nhìn chút đi… Hoặc để ta trực tiếp tiến vào thân thể của ngươi… Sẽ không cảm thấy đau đớn…”
Nữ nhân muốn rút kiếm, kết quả tay càng run dữ dội hơn, ngay cả kiếm cũng rơi trên mặt đất.
Lúc đầu Giang Khải không định giết nàng mà cho nàng đủ thời gian, khó khăn lắm nàng mới bình tĩnh lại, sau khi đứng lên duỗi tay ra hút lại thanh kiếm trên mặt đất, nàng hoảng sợ liếc nhìn Giang Khải một cái, hơi do dự một chút mới xoay người chạy đi.
Đúng là người tự do, sợ đến thế vẫn chạy rất nhanh chóng.
Nếu Giang Khải thật sự là Người tuần đêm, hoặc là quỷ quái gì đó, đoán chừng nữ nhân kia còn có thể ra tay với hắn nhưng nàng tận mắt thấy Giang Khải là một người chơi, hiện tại nàng cũng không có suy nghĩ đánh giết, chỉ muốn chạy được bao xa thì chạy xa bấy nhiêu!