Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Nội Dung Cốt Truyện Cũ

Chương 480: Nội dung cốt truyện cũ Chương 480: Nội dung cốt truyện cũ

“Hả? Đây là cái gì?” Giang Khải đột nhiên cảm giác được dưới lớp quần áo mà hai người đang đắp có thứ gì đó lặng lẽ cào mình.

“Không phải ngươi đang giả vờ ngủ chứ.” Giang Khải nở một nụ cười, “Dù sao nơi này chỉ có hai ta, cần gì câu nệ như thế.”

“Nhưng Tư Diêu, hình như lông của ngươi mọc quá tốt, hít… Hơi đâm người…” Giang Khải không nhịn được đưa tay sờ xuống dưới.

Không lâu sau, Giang Khải hét thảm một tiếng, “Đệt!”

Sau đó tay của hắn như chạm phải điện rụt ra ngoài, trong tay còn túm một con chuột!

Lúc này Giang Khải mới hiểu được, không phải lông tóc của Thường Tư Diêu quá dày, là vật nhỏ này chui vào giữa hắn và Thường Tư Diêu để sưởi ấm.

“Chi chi chi!” Tiểu gia hỏa này thấy rất khó chịu vì Giang Khải làm phiền mộng đẹp của nó, hoa chân múa tay với Giang Khải.

Đúng vào lúc này, Thường Tư Diêu yếu ớt tỉnh lại.

Nàng vừa tỉnh đã thấy khuôn mặt của Giang Khải, sau đó nàng đột nhiên nhớ đến trạng thái của mình, vội vàng lôi kéo quần áo lùi sang một bên.

“Ngươi, ngươi đã tỉnh?” Thường Tư Diêu không dám nhìn Giang Khải, nhanh chóng mặc lại nội giáp, ngoại giáp.

Sau khi mặc quần áo tử tử, cuối cùng Thường Tư Diêu đã quay lại, hung dữ nhìn Giang Khải, “Tối hôm qua ngươi suýt đông cứng đến chết, lão tử chỉ muốn sưởi ấm cho ngươi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều!”

“Còn có, không được phép nói chuyện này với bất kỳ ai, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!”

Giang Khải ngạc nhiên, nữ nhân này trở mặt quá nhanh, mình còn chưa nói gì đâu, sao nàng biết mình đang suy nghĩ điều gì.

Vẫn là lúc ngủ xinh đẹp hơn, lúc này quá dữ dằn.

Ai, nếu không phải tiểu gia hỏa này, có lẽ còn có thể ngủ thêm lúc nữa.

Lại nói, Thường Tư Diêu lại rất bảo thủ, sao mình không gặp ai chủ động như Đông Ly…

“Khụ khụ…” Giang Khải ho khan hai tiếng, thả con chuột nhỏ lên vai, nói với Thường Tư Diêu, “Cái đó, cảm ơn!”

Người ta đã nói rõ không có ý gì khác, trong lòng Giang Khải thấy tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể biết điều chuyển đề tài.

“Đúng rồi, nơi này lạnh quá, đây là bí cảnh gì?” Giang Khải vừa nói vừa lấy ra một bộ trường sao màu trắng viền lông trong túi thẻ, cũng mặc kệ nó có thuộc tính gì, có thể giữ ấm là được, mặc quần áo trước lại nói sau.

Sau khi nói đến chủ đề chính, sự xấu hổ giữa hai người cũng dịu đi.

Thường Tư Diêu giới thiệu về bí cảnh Tuyết Sơn.

Sau khi Giang Khải hiểu rõ, khẽ gật đầu, “Chẳng trách Triệu đại ca bảo ta đến bí cảnh này, vốn dĩ đến nơi này có thể thu hoạch được một phần thưởng đạo cụ tứ giai chỉ định!”

Nếu là phần thưởng tứ giai, vậy chắc thủ lĩnh của bí cảnh Tuyết Sơn cũng không phải quá mạnh.

“Ai, đúng, Triệu đại ca đâu?” Giang Khải đột nhiên phát hiện Triệu Thiết Toàn cũng không ở bên cạnh.

“Hắn nói bí cảnh này không khó phát hiện, hắn ở lại bên ngoài bí cảnh dụ truy binh rời đi.”

“Cái gì!” Giang Khải hơi híp mắt lại, không ngờ Triệu đại ca lại là người có nghĩa khí như vậy!

Lúc này, Giang Khải cũng biết hắn không thể lãng phí thời gian nữa.

Hắn chống tay xuống đất đứng lên, nhìn thế giới tuyết trắng trước mặt.

Độ khó bí cảnh luôn rất lớn, dù hiện tại độ khó của Đại tuyết sơn đã giảm xuống rất nhiều nhưng nó vẫn là bí cảnh, nói rõ nơi này còn có sự nguy hiểm nhất định.

Cũng không biết Thường Tư Diêu dùng thuốc gì, trải qua một đêm nghỉ ngơi Giang Khải lại khôi phục gần như hoàn toàn.

Thế lực khôi phục được nhiều nhất bảy phần mười, lực lượng, nhanh nhẹn và tinh thần lực tràn đầy.

Tuy Hí mệnh chúng sinh và Vòng quay vận mệnh còn cần thời gian mấy ngày, nhưng Thế thân lừa gạt đã khôi phục hai cơ hội sử dụng.

Có hai cơ hội sử dụng này, dù sao Giang Khải cũng có thủ đoạn giữ mạng.

Sau lưng còn có một trận ánh sáng chắc là lối vào bí cảnh, xem ra sau khi Thường Tư Diêu dẫn hắn đi vào cũng chưa đi bao xa.

Sau khi kiểm tra trạng thái của bản thân, Giang Khải nói với Thường Tư Diêu, “Ta đi vượt bí cảnh, ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“Muốn!” Thường Tư Diêu lập tức đứng lên, “Nhưng tình trạng hiện tại của ngươi xác định có thể vượt bí cảnh?”

Giang Khải hơi híp mắt, “Không biết Triệu đại ca có thể trốn thoát không, hơn nữa hai người thần bí này không bắt được ta sẽ không từ bỏ ý đồ, hiện tại thời gian của ta không còn nhiều lắm, không có thời gian chậm trễ.”

Tuy Thường Tư Diêu còn hơi không yên lòng nhưng cũng chỉ có thể gật đầu nói, “Được!”

Giang Khải dùng ngón tay chọc con chuột nhỏ trên vai, “Ai, vật nhỏ, ngươi đừng đi theo ta nữa, ta còn chưa biết nơi này có dã thú gì, nếu xác định ta có thể đối phó, đến lúc đó ta sẽ loại bỏ trạng thái khác thường trên người giúp ngươi.”

Tiểu gia hỏa túm chặt cổ áo Giang Khải, nhìn dáng vẻ là nghe hiểu lời Giang Khải.

“Đi thôi!” Giang Khải nói xong, dẫn theo Thường Tư Diêu bước vào đất tuyết.



Triệu Thiết Toàn nói phạm vi bí cảnh này không lớn, đúng là như thế, trong bí cảnh này chủ yếu cũng là ngọn núi tuyết ở trước mặt hai người.
Bình Luận (0)
Comment