Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Mặt Thật Nóng (2)

Chương 479: Mặt thật nóng (2) Chương 479: Mặt thật nóng (2)

Nhưng bây giờ thương thế của Giang Khải rất nghiêm trọng, chủ yếu Thường Tư Diêu vẫn dồn sức xử lý vết thương cho Giang Khải trước.

Nhưng có lẽ trước đó mất quá nhiều máu, cộng thêm quần áo trên người đã không đủ che thân, xung quanh cực kỳ lạnh lẽo, Giang Khải đang hôn mê lại mơ màng nói, “Lạnh quá…”

Thân thể hắn khẽ run rẩy, không tự chủ được co lại nhưng vẫn không cách nào kìm được run rẩy.

Thường Tư Diêu trợn to mắt nhìn Giang Khải, “Ngươi, ngươi cố ý! Đừng tưởng lão tử không biết cách này!”

Nhưng sắc mặt Giang Khải trắng bệch, bờ môi tái nhợt không nhịn được run rẩy.

Thường Tư Diêu cắn răng, trước đó nàng trở lại Hoa Hạ đã để những món đồ thu hoạch được trước đó ở trong thành, bây giờ trên người cũng không có trang bị dư thừa để phủ thêm cho Giang Khải.

Nhìn Giang Khải run rẩy càng ngày càng mạnh, không giống đang giả vờ.

Thường Tư Diêu chỉ có thể cởi ngoại giáp của mình đắp lên người Giang Khải, nhưng ngoài giáp không vừa người, Giang Khải vẫn run lập cập.

“Lạnh quá…”

Thường Tư Diêu muốn nhóm lửa nhưng cây cối xung quanh đều cóng như là gậy băng, không thích hợp để đốt.

Nhìn Giang Khải co rúm thành một đống, lấy thương thế của hắn rất có thể sẽ đông lạnh chết ở chỗ này.

“Đáng chết, tiểu tử thối nhà ngươi, lão tử, lão tử… Ai, để ngươi được lợi rồi!” Thường Tư Diêu vừa thẹn vừa giận, cởi nội giáp.

Thiếu sự trói buộc của nội giáp, trong chốc lát dáng người cao ngạo của nàng lộ ra không còn sót lại cái gì.

Thường Tư Diêu nhắm mắt lại ôm Giang Khải, dùng nội giáp và ngoại giáp đắp lên người của hai người…

Sau khi Giang Khải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Thường Tư Diêu, cuối cùng đã bình tĩnh lại.

Vốn Thường Tư Diêu đang ôm Giang Khải nhưng vẫn quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, chờ sau khi phát hiện Giang Khải không nhúc nhích, nàng lại căng thẳng nhìn về phía Giang Khải.

Cho đến khi nàng cảm nhận được hô hấp của Giang Khải, lúc này mới thở dài một hơi.

Lúc này mặt của hai người chỉ cách nhau mấy cm, lần này Thường Tư Diêu lại không vội quay đầu đi.

Nàng bình tĩnh nhìn khuôn mặt của Giang Khải, không nhịn được bắt đầu đánh giá.

“Ở trên hội nghị, ngươi vẫn không đến tìm lão tử, là vì ngươi sớm phát hiện hai người kia muốn hại ngươi, sợ liên lụy lão tử?”

“Vị đại ca kia nói, ngươi dặn ta nhanh rời đi, cũng không muốn kéo ta vào việc này.”

Ánh mắt Thường Tư Diêu sáng ngời nhìn Giang Khải, bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, tuyết trắng mênh mang ngăn cách thế giới, khiến người ta cảm thấy hình như trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Thật ra, Thường Tư Diêu có rất nhiều nghi ngờ chưa cẩn thận hỏi Giang Khải, hiện tại hình như là một cơ hội tốt.

“Sao ngươi lại tìm được di tích nữ thần, sao ngươi có thể một mình giết thống lĩnh, sao ngươi có thể trốn thoát Người tuần đêm và hai cường giả Siêu phàm?”

“Giang Khải… Quốc hồn Hoa Hạ… Áp lực chắc chắn rất lớn, ngươi thật sự có thể gánh vác trách nhiệm này sao?”

“Hả? Da thịt thật mềm mịn, da thịt nam nhân cũng có thể mềm mịn như vậy sao? A, hình như hắn còn chưa đến hai mươi tuổi…”

“Trên ngươi thật trơn… Hít… Ta, ta đang làm gì?”

“Mặt thật nóng… Đáng chết, lão tử đang suy nghĩ cái gì!”



Ngày hôm sau, sắc trời sáng lên, ánh sáng mặt trời bị tuyết trắng phản xạ, rơi vào ánh mắt của Giang Khải.

Giang Khải khẽ nhíu mày, không lâu sau đã mở mắt.

Khi tỉnh lại, điều đầu tiên mà Giang Khải phát hiện là bên cạnh mình lại có một nữ tử ăn mặc ít ỏi đang nằm, lập tức cảm thấy ngạc nhiên.

Hai người da thịt kề nhau, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của nhau.

“Ta cũng có một ngày như vậy?” Giang Khải nhìn nữ nhân rúc vào trong ngực mình, nhìn thêm một lúc phát hiện là Thường Tư Diêu.

Bởi vì ngày thường Thường Tư Diêu động một cái lại treo xưng hô “lão tử” ở bên miệng, ngược lại dễ khiến người ta coi nàng là một nữ hán tử, chứ không để ý đến việc Thường Tư Diêu vốn là một đại mỹ nữ.

Nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện dáng vẻ của Thường Tư Diêu quá duyên dáng.

Lông mày dài nhỏ, lúc nhắm mắt lại hàng lông mi càng có vẻ dày hơn, môi trên của nàng rất mỏng, trong trạng thái tự nhiên cũng giống như hơi bĩu môi.

Nếu muốn so sánh vẻ đẹp của Thường Tư Diêu với tỷ muội Tô gia, có lẽ sẽ hơi khó, dù sao khi giá trị nhan sắc đến mức độ nhất định sẽ khó dùng ai đẹp hơn để so sánh.

Nhưng giá trị nhan sắc của Thường Tư Diêu không chỉ hoàn mỹ, hơn nữa tuyệt đối giẫm lên thẩm mỹ của Giang Khải.

“Chẳng lẽ ta thật sự là một kẻ đồi bại?” Bản thân Giang Khải cũng hơi nghi ngờ, hắn lại cảm thấy Thường Tư Diêu quá đẹp, chút lưu luyến còn sót lại của hắn với Tô Noãn Noãn cũng phai nhạt đi.

Mấu chốt nhất là, hiện tại nàng đang ôm chặt mình.

Vết thương trên người Giang Khải đều được xử lý, hắn nhanh chóng nghĩ rõ ràng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Loại tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lạc hậu, lại để mình gặp được.

Nhưng không thể nói cũ thì cũ, nhưng… Thật là thơm!
Bình Luận (0)
Comment